"Hả? Em... em chỉ hôn thôi chứ không dụ..."
Nói đến đây bỗng dưng nét mặt Mộc Miên đỏ ửng, cô vô thức đưa tay bịt miệng nhìn Cố Thành với bộ dạng ngượng ngùng. Trời đất, cái này có được gọi là không đánh mà khai không?
Xấu hổ quá đi mất.
Trông dáng vẻ luống cuống của Mộc Miên anh khẽ cong môi cười, cố tình nhích người lại gần cô chậm rãi lên tiếng, thanh âm nhỏ nhẹ, trầm thấp.
"Em chịu thừa nhận rồi?"
"Em... em... chỉ là..."
"Anh rất thích, Mộc Miên lần sau nếu muốn, em cứ đường hoàng mà hôn."
Cố Thành cắt ngang lời nói lắp bắp, bàn tay to lớn chậm rãi đưa lên vuốt ve gò má ửng hồng, mịn màng trắng trẻo của cô. Nét mặt cô càng lúc càng thêm đỏ, nhìn Cố Thành chăm chăm mà quên cả việc trả lời. Mộc Miên ngây ngốc trước vẻ điển trai của anh, nhìn từ góc độ gần như vậy, quả thực anh rất đẹp trai.
Bỗng nhiên trong đầu Mộc Miên lóe lên một vài suy nghĩ điên rồ, nếu anh và cô có con thì sao nhỉ? Đang còn lạc vào những mơ mộng thì cô cảm nhận được bàn tay có hơi ấm, Mộc Miên giật mình nhìn xuống phát hiện Cố Thành đang nắm tay cô kéo lại, tỉ mỉ đan chặn vào nhau, Cố Thành khẽ lên tiếng.
"Cuối tuần này em rảnh không?"
"Hả?"
Mộc Miên mở to đôi mắt long lanh, ngẫm ngợi một lúc thì vội gật đầu.
Nụ cười quyến rũ trên khóe môi Cố Thành càng đậm, thấy cô gật đầu anh hài lòng nói tiếp.
"Vậy, cuối tuần anh đến đón em."
"Chúng... chúng ta sẽ đi đâu sao?"
Mộc Miên nghe xong hơi tò mò, thấp giọng hỏi lại, nhìn vẻ thần bí của anh Mộc Miên đoán anh muốn đưa cô đi đâu đó, cụ thể như nào thì Mộc Miên nghĩ ra. Cố Thành cười cười, sau đó lại tiến gần hơn, cúi xuống thì thầm vào tai cô.
"Hẹn hò."
Hẹn hò? Hai chữ từ miệng Cố Thành thốt ra làm Mộc Miên sững sờ, trợn mắt. Hai mươi lăm năm trong cuộc đời từ khi kết hôn, sinh con hình như trong từ điển của cô không có hai từ này. Mộc Miên không biết mùi vị của hẹn hò ra sao, thông thường những cặp đôi yêu nhau sẽ trải qua quá trình hẹn hò nhưng Mộc Miên thì không.
Bây giờ nghe Cố Thành nói hai chữ này trong lòng Mộc Miên có chút bồi hồi, trông mong.
Mộc Miên nhìn anh đến nổi quên cả chớp mắt, có vẻ Cố Thành không định bật mí thêm, Mộc Miên cũng không gặng hỏi nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu đồng ý.
(...)
Biệt thự Trương Gia.
"Đào, cậu Quân đâu?"
"Dạ, cậu đang trên phòng ngủ bù ạ."
Bà Trương chau mày, thở dài, từ tốn, nhã nhặn đi vào bàn ăn. Đã đến bữa sáng không xuống ăn còn ngủ bù cái gì không biết nữa? Đào đưa tay kéo ghế rồi nhẹ nhàng dìu bà ngồi xuống. Bà suy ngẫm một lúc ngẩng đầu hỏi.
"Đêm qua nó về nhà lúc mấy giờ?"
"Dạ, 2 giờ sáng ạ, mà bà ơi."
Đào bẽn lẽn đảo mắt ngó nghiêng xung quanh mấy lượt thì cúi đầu hạ giọng nói.
"Tối qua cậu về muộn, trên người còn có nước hoa của nữ giới."
Bà Trương nghe xong trong người càng bực bội, khó chịu, mạnh tay đập xuống bàn "bộp" một cái, đúng là chứng nào tật đấy chẳng thể bỏ được cái tính ăn chơi, gái gú, bà Trương hằm hằm hừ lạnh, gằn từng chữ.
"Miệng bảo thay đổi nhưng bản thân thì không thể chịu nổi cô đơn, cứ mặc xác nó đi."
Đào mím chặt môi, im lặng gật gật đầu, chuẩn bị đi vào bếp thì bà gọi giật lại.
"À, Đào, những thứ bà dặn đã làm xong chưa? Một lát nữa sang nhà thăm con bé Mộc Miên."
"Dạ..."
Đào còn chưa nói xong đã bị một giọng nói từ cầu thang truyền tới cắt đứt, giọng nói nghiêm nghị, nội lực, làm Đào giật thót tim.
"Con sẽ đưa mẹ đi."
"Anh muốn đi đâu?" bà Trương lườm Trương Tùng Quân thờ ơ hỏi lại.
"Đi thăm vợ và con trai của con."