"Mẹ kiếp, thằng khốn..."
"Quân? Tao không ngờ mày có thể nhẫn tâm thốt ra những lời sỉ nhục, lăng mạ mẹ con Mộc Miên thế đó"
Bác sĩ Cố tức giận, nghiến chặt răng, mặt mũi tối thui, trừng mắt, hành động dường như mất kiểm soát, Cố Thành đứng bật dậy đấm mạnh vào mặt Quân. Cố Thành chỉ tay mắng chửi.
Cú đánh quá bất ngờ, khiến Quân chao đảo chân, xiểng liểng ngã người vào kệ. Quân sựng lại, cảm nhận mùi tanh, ươn ướt, Quân lạnh nhạt, ngước mặt, đưa ngón cái lên sờ ở khóe môi, nhìn thấy máu, Quân nhếch mép bật cười, bộ dạng cáu bẳn.
Rốt cuộc, hôm nay cậu ta bị làm sao vậy chứ, vài câu nói đó, khiến Cố Thành động tay, động chân như thế.
"Cố Thành, cậu điên rồi à"
"Cậu vì một con đàn bà chẳng ra gì, mà đấm tôi, tình bạn hơn 10 năm, có thế này thôi sao"
"Nể tình, bạn bè hơn 10 năm, tao mới nhẹ tay, nếu không tao đã đánh mày nhập viện luôn rồi Quân"
"Mày xem lại, coi có đáng mặt làm ba không"
"Tao chưa bao giờ muốn làm ba con của cô ta, Cố Thành? Mày thừa biết tao rất ghét Mộc Miên, hôn nhân của bọn tao là do gia đình sắp đặt, vốn dĩ là tao bị ép"
"Nếu không phải cô ta xuất hiện, tao sớm đã cầu hôn Tiêu Nhi, cũng tại Mộc Miên, Nhi mới bỏ đi, tao hận cô ta"
Đôi mắt Quân rất đáng sợ, tựa như dao găm chỉa thẳng vào người Cố Thành, Tùng Quân căm phẫn lớn tiếng chất vấn. Cố Thành bước đến, túm lấy cổ áo Quân ghì chặt, Thành bức xúc với cái điệu độ cợt nhả của Quân, lúc nào cũng tự cho mình đúng, mặc sức chì chiết, sỉ vả người khác. Cái chuyện Tiêu Nhi bỏ đi hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Miên, lẽ nào Quân không biết.
"Dù có ghét Mộc Miên, nhưng đứa nhỏ vẫn là con của mày đấy, có trách nhiệm một chút đi"
"Tao không cần, cô ta đã ký đơn, rời khỏi nhà, tao không muốn liên can"
"..."
"Nhưng mà...mày đấm tao để bảo vệ cô ta, không lẽ mày thích Mộc Miên..."
Quân xô Cố Thành ra, đứng thẳng người kênh mặt hỏi, bác sĩ Cố khi nghe xong dáng vẻ vẫn rất điềm tĩnh, Cố Thành không bất ngờ, cũng chẳng lo sợ, nếu Tùng Quân biết sự thật thì đã sao chứ? Dẫu gì cũng ly hôn rồi.
Quân đưa tay chỉnh lại cổ áo, trang phục cho tươm tất, thấy Cố Thành mãi không trả lời, Quân cong môi cười đểu.
"Không nói, vậy tức là mày đã thừa nhận"
"Nếu đúng thế thì sao, nếu đúng là tao có tình cảm với Mộc Miên, mày sẽ làm gì"
"Cố Thành, tao không nghĩ một người tài giỏi xuất sắc như mày lại thích dùng đồ rẻ tiền như thế, còn là đồ tao đã sài rồi nữa chứ"
Thái độ cười cợt của Quân khiến Cố Thành chỉ muốn nặng tay dạy dỗ thêm vài cái, bác sĩ Cố lạnh mặt cuộn chặt tay nhẫn nhịn, Cố Thành quay người chậm rãi đi lại ghế ngồi xuống, gằn giọng đáp
"Rồi mày sẽ phải hối hận đấy Quân"
"Trương Tùng Quân tao, chưa bao giờ biết hối hận là gì, mày đừng có dọa"
Quân chỉ tay, câu nói khẳng định chắc nịch, dứt lời Quân quay gót rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ Cố. Tưởng đến được hoan nghênh chúc mừng. Ai ngờ là cạch mặt, chấm hết tình bạn hơn 10 năm.
Cố Thành chỉ để lại nụ cười bí hiểm khó đoán, ánh mắt Thành vô thức nhìn mãi một hướng, không rời. Cảm ơn mày Quân, mẹ con Mộc Miên, tao sẵn sàng giang rộng vòng tay, dành tình yêu chăm sóc.
Bác sĩ Duy mang tách cafe nóng từ phía ngoài đi vào, thấy phòng Cố Thành đồ đạc có chút xê dịch nhẹ, mặt Thành cũng không được tươi tỉnh, căng thẳng thế nào ấy nhỉ? Cả con người vừa nãy bước ra cũng vậy, hằm hằm, đùng đùng sát khí, trên môi còn chảu máu, dáng vẻ rất đáng sợ. Bác sĩ Duy nheo mắt, chu môi vài giây ngẫm ngợi.
Chả lẽ là đánh nhau, được biết Cố Thành và Tùng Quân thân thiết lắm kia mà. Bác sĩ Cố cứ thấy Duy đứng mãi ở cửa, anh ho ho vài cái cất giọng gọi.
"Cậu định ở ngoài đấy cả buổi à"
Nghe tiếng nói, Duy giật mình bật cười, nét mặt đáng yêu nhanh chân bước tới, nhã nhặn đặt tách cafe xuống bàn.
"Cậu uống đi"
Cố Thành im lặng cầm ly cà phê đưa lên miệng nhâm nhi, Duy nhướm mày quan sát, không có vết thương trên người.
Bác sĩ Duy tiện tay chỉnh lại kệ tủ ngay ngắn, xong liền quay đầu nói tiếp.
"Không làm phiền cậu, mình đi trước"
...
Vài ngày sau, tại biệt thự nhà Mộc Miên.
Dì Sáu lẳng lặng, âm thầm trông chừng Miên, hôm nọ còn vô tình thấy Mộc Miên không ngủ đứng trước bàn thờ ông bà chủ khóc rất lâu. Dì sợ Miên suy nghĩ nhiều sẽ dẫn đến trầm cảm. Bởi vậy một bước Sáu cũng không rời khỏi Miên.
Khổ thân con bé, hôn nhân không hạnh phúc, vừa mới sanh xong, đã ly hôn.
Phía mẹ chồng mấy ngày nay tới lui thường xuyên thăm nom Miên và cháu.
...
Mộc Miên đang ngồi ở phòng khách xem báo trên ipad, Miên bất chợt thở dài cất giọng.
"Dì đừng nhìn con nữa mà"
Bị Miên phát hiện, Sáu lật đật quay mặt sang nơi khác, tiếp tục nhặt rau. Miên ngẩng đầu cười mỉm, liền tắt màn hình iPad đứng dậy đi lại chỗ dì, Miên ngồi xuống ghế ôm chặt tay dì giọng nỉ non.
"Con ổn, Sáu cứ yên tâm..."
Miên nói xong thì sà người vào lòng Sáu nũng nịu, mấy nay ở với dì, được chăm sóc đủ thứ từ miếng ăn đến giấc ngủ, không phải nghe những lời chửi rủa, mắng nhiếc, sắc mặt nặng nhẹ chán ghét của Quân là Miên đã cảm thấy vui rồi.
Sáu thơm lên má Miên, gật đầu, nghe cô nói thế Sáu cũng an lòng. Mộc Miên cười hì hì đỡ đần phụ Sáu nhặt rau, chuẩn bị cơm tối.
(...)
Tại Trương Gia.
"Đào? Sáng giờ có thấy cậu Quân không?"
"Dạ, khi sáng lau chùi, dọn dẹp, con có nghe loáng thoáng cậu Quân đưa cô Tiêu Nhi đi thử áo cưới ạ"
Bà đang đọc dở tờ báo vội vàng gấp lại ném xuống bàn, bực tức, thằng Quân chả coi lời bà ra gì? Còn dám chuẩn bị đám cưới? Mẹ không mạnh tay thì mày không sợ?
"Bà, con chả thích cô Nhi ấy chút nào, cô Tiêu Nhi đó cứ lăm le địa vị của cô Mộc Miên. Còn dọa đuổi hết chúng con khi làm chủ"
"Với lại! Hôm qua, con đi chợ về có thấy một chiếc xe hơi đậu gần cổng nhà mình, một người đàn ông lạ hoắc đã đưa cô Nhi về á bà"
"Có nên nói cho cậu Quân biết không ạ"
Đào hồn nhiên mở to đôi mắt nói hết những gì đã trông thấy, bà nghe xong điềm tĩnh lắc đầu, thằng Quân sẽ không tin những gì người khác nói, phải để nó nếm mùi tận mắt nhìn. Bà bĩu môi, cười chế giễu
"Dĩ vãng dơ dáy, dễ gì giấu giếm, thằng Quân sớm muộn cũng biết"
"Cứ để thằng Quân cạnh con hồ ly đấy, rồi nó sẽ biết bản thân ngu dốt ở chỗ nào..."
"Bà dạy hết nổi nó rồi"