Đoạn Ngẩng thi ở trường trung học phổ thông số 3, ngồi xe qua đó mất khoảng nửa tiếng.
Gần trường học kéo một số dây màu đỏ làm tuyến cảnh giới, cấm xe máy đi qua, còn có các trạm cảnh sát đặc biệt để duy trì trật tự.
Kỷ Nhân và Đoạn Ngẩng bước vào một cửa hàng bánh bao chiên trông sạch sẽ và ngăn nắp, thời gian còn sớm nên hai người ăn chậm rãi.
Ăn xong cũng gần 8 giờ rưỡi, vừa vặn có thể vào phòng thi.
Kỷ Nhân cùng anh đi đến cổng trường, trước cổng chật cứng người, nhìn từ xa có thể thấy đều là học sinh đến tham gia kỳ thi.
Hầu hết các học sinh đều có người đi cùng, một số đi với ba, một số đi với mẹ, còn có một số khác có cả ba lẫn mẹ.
"Lúc thi con đừng hoảng sợ, nếu không biết làm thì bỏ qua, đừng lãng phí thời gian."
"Lần trước thi văn con đều làm lạc đề, lần này phải nghiêm túc đọc kỹ đề, không được viết sai, sử dụng thêm các từ và câu văn hay để được cộng thêm điểm nhé."
Bên tai Kỷ Nhân là lời dặn dò quan tâm của các phụ huynh.
Chân chính đặt mình trong đó, cảm giác mãnh liệt hơn những gì được tường thuật trên bản tin tivi hoặc là những gì giáo viên nói.
Cô cảm thấy may mắn vì hôm nay đã tới đây.
Nếu không trong một dịp trọng đại như vậy, những người khác đều có người thân ở bên cạnh, Đoạn Ngẩng lại chỉ có một mình, vậy thì thật tệ biết bao.
Đoạn Ngẩng vừa cúi đầu xuống, liền thấy cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, cái cổ trắng nõn tinh tế, vẽ ra một đường nét vô cùng tuyệt đẹp.
Đôi lông mi mảnh mai của cô trải bóng nhợt nhạt dưới mắt, mắt hạnh cong lên, lấp lánh ánh sáng ấm áp.
Làm cho người nhìn cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Trễ rồi, anh mau vào đi." Cô vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, ngọt ngào giống như một viên kẹo: "Cố lên nha."
"Ừm." Đoạn Ngẩng cũng nở nụ cười.
Các thí sinh xếp hàng dài để kiểm tra, anh đi đến vị trí cuối cùng trong hàng, đi theo dòng người vào trong.
Khi sắp đến anh, phụ huynh của một thí sinh phía trước vội vã chạy tới, không yên tâm nắm chặt thời gian cuối cùng dặn dò vài câu.
Thật ra nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu như là, ngay khi phát giấy phải ghi tên và số báo danh vào, không cần căng thẳng,...
Cuối cùng người mẹ nhét vài viên sô cô la vào trong tay con trai, để cậu ta khi thi có đói thì ăn.
Có lẽ chàng trai nghe nhiều quá nên thấy phiền, xua tay: "Con biết rồi mẹ, con phải vào thi đây."
Kiểm tra xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trường học, người phụ nữ vẫn dõi theo bóng lưng của con trai mình đang ngày một xa hơn.
Trong lòng Đoạn Ngẩng nổi lên một chút dao động, nhưng khi quay đầu nhìn lại, cảm xúc hâm mộ kia liền tan thành mây khói.
Mặt trời lúc này còn to hơn khi mới ra ngoài, cô gái nhỏ lại có thể ngốc đến mức không biết đi đến bóng cây bên cạnh tránh một chút, giống như không sợ nóng mà vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đôi mắt ngấn nước kia vẫn luôn nhìn anh.
Thấy anh quay đầu lại, cô vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình về phía anh, nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.
Đoạn Ngẩng ngẩn ra hai giây, ngay sau đó cười rộ lên.
Anh không kém những người khác, anh cũng có người nhớ đến.
Người đó là cô gái nhỏ tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Anh bước vào phòng thi, chuông báo đúng giờ vang lên, giám thị cầm bài thi đã được niêm phong đưa cho mọi người xem.
Sau đó mới mở ra, truyền đi cho từng người.
Đoạn Ngẩng viết xong tên và số báo danh của mình, bắt đầu đọc câu hỏi, anh cau mày, nghiêm túc tập trung hơn các kỳ thi trước kia.
Đối với anh, từ trước tới nay nó không chỉ là một kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô gái nhỏ tốt như vậy, anh phải trở nên tốt hơn, thì mới có tư cách cùng cô ở bên nhau.
***
Kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra hai ngày.
Môn thi cuối cùng là Tiếng Anh kết thúc vào lúc 5 giờ, Kỷ Nhân đang ở nhà làm bài tập, hơn 4 giờ, tâm tình có chút không yên.
5 giờ kém 15 phút, cô sốt ruột đến mức không đọc được đề, hết lần này đến lần khác mở điện thoại ra xem thời gian.
Rõ ràng không phải cô tham gia thi đại học, nhưng lòng của cô đã bị anh dẫn đi.
5 giờ 5 phút, điện thoại vang lên, cô lập tức bắt máy.
Khung cảnh xung quanh rất ồn ào, một số thí sinh đang hồi hộp hỏi câu trả lời cho một câu hỏi nào đó, một số hưng phấn quá mức trực tiếp hoan hô.
Trong tiếng cãi cọ ầm ĩ, giọng nói trầm thấp kèm theo tiếng cười của chàng trai truyền đến tai cô: "Tôi thi xong rồi."
Dừng một chút, tiếng cười rõ ràng hơn: "Cảm giác thi không tệ lắm."
Kỷ Nhân nghe vậy, trái tim bị dẫn đi cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, nhẹ nhàng cười một cái.
Đoạn Ngẩng nhìn hàng xe ô tô gia đình kéo dài trước cổng trường: "Ở đây đông xe lắm, trên đường chắc sẽ tắc nghẽn, tôi còn phải về nhà tắm rửa, khoảng 7-8 giờ mới đến chỗ cô. Bây giờ cô ăn gì đó lót dạ trước đi, đừng để đói."
Giọng điệu kia giống như đang dặn dò một đứa bé.
Kỷ Nhân đáp lại được.
Mấy ngày hôm trước, cô gặp Phạm Tử Ngọc ở trong căn tin trường, bọn họ hẹn khi thi đại học xong thì cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm chúc mừng.
Cho nên chút nữa muốn cùng nhau đi ăn thịt nướng.
Sau khi cúp điện thoại, cô đến tủ lạnh lấy bánh mì và một ly sữa chua.
Cảm giác bụng có thể chống đỡ được đến buổi tối khi đi ra ngoài ăn bữa chính, lúc này cô mới tiếp tục làm bài tập, viết được nửa tờ báo Tiếng Anh, phỏng chừng anh sắp tới, vì vậy Kỷ Nhân đi thay quần áo.
Không bao lâu sau điện thoại vang lên.
Kỷ Nhân vừa nhận điện thoại vừa đi đến lối vào để xỏ giày.
Đi thang máy xuống lầu, vừa bước ra cửa đã nhìn thấy anh, đứng ở trước xe máy, áo trắng quần đen đơn giản, dáng người cao gầy thẳng tắp, một đôi chân dài rất bắt mắt.
Đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh trăng, lúc cô xuất hiện liền nhiễm một nụ cười dịu dàng.
Kỷ Nhân vui vẻ chạy lon ton vài bước đi qua, đến gần ngẩng mặt lên, thì thấy mái tóc đen của anh còn hơi ẩm, chắc là mới vừa gội đầu xong nhưng chưa khô hẳn.
"Lúc về nhà anh có ăn cái gì không?" Cô nhìn anh hỏi.
"Không có." Anh cười nói, "Tôi về đến nhà khá trễ, tắm xong liền qua đây."
Cô giơ tay đưa một cái túi nhỏ đến trước mặt anh: "Tôi mang theo mấy miếng bánh mì xuống, anh ăn trước rồi chúng ta đi."
Cô có chút mừng rỡ vì mình đã đoán được từ trước, trong mắt hiện lên ý cười, sáng lấp lánh trong màn đêm.
Tuổi 17, còn chưa kịp hiểu yêu đến tận xương tủy là như thế nào.
Nhưng cô thích anh, vì vậy liền không tự chủ được nghĩ về anh nhiều hơn, chẳng hạn như tự hỏi liệu anh có đói không.
Tình yêu như thế này, có hơi ấu trĩ, nhưng cũng rất đơn giản và trong sáng.
Đoạn Ngẩng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ rồi nhìn xuống cái túi nhỏ trên tay cô, bên trong có ba cái bánh mì chà bông và một hộp sữa chua vị nha đam.
Đây đều là đồ ăn vặt yêu thích thường ngày của cô.
Trong lòng anh cảm thấy rất mềm, cười nói cảm ơn, cầm lấy rồi đứng ăn ở ven đường.
Mấy thứ đồ ăn này là đồ ăn sáng của cô gái nhỏ, chỉ hai phút Đoạn Ngẩng đã ăn xong, anh ném túi ni lông và hộp sữa chua rỗng vào thùng rác ở bên cạnh.
Sau đó chân dài ngồi lên mô tô.
Kỷ Nhân cũng ngồi lên, xe nổ máy, hai tay cô nắm chặt góc áo của anh giống như lúc trước.
Đèn đường vàng mờ lướt qua trước mắt, cơn gió đêm hè phả vào mặt, thoải mái hơn nhiều so với ngồi trên xe máy lạnh.
Kỷ Nhân đang trống rỗng suy nghĩ, đột nhiên, xe máy phanh gấp, theo quán tính, đầu cô đập thẳng vào lưng anh.
Đôi tay đang nắm lấy góc áo cũng bởi vì sợ hãi mà ôm eo anh.
Đoạn Ngẩng đột nhiên bị một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy eo, quần áo mùa hè mỏng manh, tấm lưng rắn chắc của chàng trai lần đầu tiên cảm nhận được sự mềm mại.
Con trai tuổi dậy thì đối với những thứ như vậy có phần tò mò, lúc trước bọn người Tưởng Nghị cùng nhau xem những bộ phim đó, anh ngẫu nhiên có liếc mắt nhìn.
Nhưng thành thật mà nói, bọn họ hăng say thảo luận kích cỡ, cái gì mà B với C, anh nghe được cũng thấy rất hứng thú.
Tuy nhiên lúc này, anh mới chân thật cảm nhận được, cách một lớp quần áo, cơ thể mềm như bông của cô gái.
So với xem phim thì như vậy còn kích thích hơn một trăm lần, khiến người ta muốn sôi máu.
Gió mùa hè lướt qua mặt, mang theo sự khô khốc chưa từng có, khuôn mặt thanh tuấn trắng trẻo của chàng trai nổi lên một vệt đỏ hiếm thấy.
Đoạn Ngẩng siết chặt tay lái, quay đầu lại nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi ở phía trước có một chiếc xe đột nhiên quẹo qua."
Anh muốn giải thích rõ với cô, anh không cố ý chiếm tiện nghi của cô, nhưng giọng nói của anh không tự chủ được có chút khàn khàn.
Giống như đang cố gắng kìm nén cái gì đó.
Kỷ Nhân không nhận thấy điểm khác thường của anh, vừa rồi cô không hề phòng bị trước, đầu trực tiếp đập vào lưng anh, vẫn còn hơi đau.
"Không sao đâu."
Chiếc xe phía trước đã lái đi rồi, nhưng Đoạn Ngẩng không nổ máy ngay, cánh tay mềm mại mảnh khảnh kia vẫn ôm lấy eo anh.
Anh không biết mình có nên nhắc nhở một tiếng hay không.
Yết hầu của Đoạn Ngẩng lăn lộn, hai mắt rủ xuống, từng ngón tay của cô gái trắng nõn như củ hành, vừa non vừa mềm, dưới ánh trăng, đầu ngón tay ánh lên màu hồng nhạt.
Qua vài giây, cơn đau dịu đi, các giác quan khác trở lại nhạy cảm như cũ, chóp mũi của Kỷ Nhân ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm.
Nó hình như là muối biển, không nồng, thanh mát sảng khoái, còn thêm một chút hơi thở hormone dành riêng cho con trai.
Ngoài ra cách một lớp quần áo, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi nóng.
Lúc này Kỷ Nhân mới có phản ứng lại, mặt đỏ bừng. Mặt của mình đang áp vào lưng anh, đôi tay còn đang ôm eo của Đoạn Ngẩng.
Đây là lần đầu tiên cô ôm eo con trai.
Khắc hẳn với cảm giác mềm mại khi cô tự nhéo eo mình, tuy rằng anh gầy, nhưng phần eo của anh lại đặc biệt mạnh mẽ, rắn chắc như một tảng đá.
Chỉ là, chỉ là... Ôm như thế này, không hiểu sao có cảm giác rất an toàn.
Kỷ Nhân thấy xấu hổ khi phát hiện ra rằng cô có chút luyến tiếc không muốn buông tay.
Cô nhớ lúc trước cô lấy danh nghĩa của một người bạn hỏi Tưởng Sương Sương cái vấn đề kia, Tưởng Sương Sương cắn chân giò hun khói cùng cô phân tích——
"Nếu chàng trai kia có ấn tượng tốt với bạn của cậu nhưng vẫn không tỏ tình, như vậy có thể chủ động trêu chọc chàng trai kia một chút, chẳng hạn như va chạm cơ thể hay gì đó."
Trêu chọc và va chạm cơ thể hay gì đó...
Kỷ Nhân nuốt nước miếng, mạnh dạn hỏi: "Tôi... Tôi có thể cứ ôm anh như thế này được không, nếu không, nếu không lại giống như vừa rồi, đụng vào mặt đau quá."
Cô lắp bắp nói ra lý do này, trái tim bé bỏng của cô đã phanh phanh bay nhảy.
Thật may mắn vì bây giờ đang là buổi tối, anh lại ngồi ở phía trước, nếu không anh nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ như máu của cô.
Sau một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời, trong lòng Kỷ Nhân hơi chùng xuống, đang hối hận thì giọng nói của chàng trai vang lên bên tai, có chút trầm và khàn hơn so với vừa rồi.
"Được."
Đoạn Ngẩng không nhìn thấy cô gái nhỏ ở phía sau mình đang lặng lẽ nhích về phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chỉ là vào lúc này, anh mới hiểu sâu sắc, cái gì gọi là——
Mật - Ngọt - Chết - Ruồi.
Một bên luyến tiếc cảm giác mềm mại khi cô gái nhỏ ôm mình, một bên cắn chặt răng cố gắng kiềm chế ngọn lửa không ngừng bốc lên từ bụng dưới của mình.
Kỷ Nhân dần dần nhận ra sự kỳ quái.
Tại sao xe máy này lúc thì chạy chậm rì rì, trong chốc lát lại chạy nhanh như bay?