Buổi tối, Đoạn Ngẩng về đến nhà, lôi từ gầm giường ra một cái hộp nhựa.
Cái hộp màu xám, anh mở nắp hộp ra, bên trong là sách giáo khoa và sách ôn thi từ năm lớp 10 đến năm lớp 11. Một nửa đã chạm qua, một nửa vẫn còn mới tinh.
Đoạn Ngẩng cầm một cái khăn sạch, hơi ướt, lau sạch bụi trên từng cuốn sách.
Anh lấy ra một cuốn sách toán lớp 11, ngồi vào bàn, cầm bút trên tay theo thói quen, bắt đầu làm từ chương 1.
Cuốn sách này tương đối đơn giản, ngay cả khi trước đó chưa nghe giáo viên giảng qua, anh đã dành cả một đêm, tự tìm hiểu nội dung của ba chương Thuật Toán, Thống Kê và Xác Suất mà không gặp nhiều khó khăn.
Ngoài cửa sổ trời đã tối, đã gần hai giờ sáng, Đoạn Ngẩng làm xong câu hỏi cuối cùng, lật sang trang đáp án, kiểm tra lại đáp án của mình bằng bút đen.
Sau đó đóng sách lại, tắt đèn nằm lên giường.
Đã hơn một năm kể từ lần cuối cùng anh đọc đề và làm bài tập nghiêm túc như vậy. Bây giờ đột nhiên làm bài tập lâu quá, trong lòng Đoạn Ngẩng thấy hơi mới lạ và hoảng hốt.
Trong căn phòng tối đen như mực, màn hình điện thoại phát ra ánh sáng trắng, anh chọc ngón tay vào đồng hồ báo thức, đặt nó thành 6 giờ.
Nhắm mắt lại, những gì xảy ra đêm nay hiện ra trước mắt.
Cô gái nhỏ đứng dưới ánh đèn đường, ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt tràn ngập ánh sao đêm.
Giọng nói mềm mại, giọng điệu vui vẻ chờ mong nói với anh sau này sẽ dẫn anh đi chơi khắp nơi ở thành phố C.
Khóe môi anh nhếch lên, ở trong đêm tối khẽ cười.
Suy nghĩ một hồi, cầm lấy điện thoại ở bên gối, chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn nửa tiếng.
***
Trường học bắt đầu khai giảng vào đầu tháng 9, căn nhà Kỷ Nhân mới thuê rất gần trường học, không cần phải đi xe buýt, chỉ cần đi bộ 10 phút là tới.
Cô vẫn duy trì thói quen thức dậy trước 6 giờ, sau khi thu dọn xong đồ đạc thì đi ra ngoài. Cô vừa đi vừa nghe Tiếng Anh, lúc đến cổng trường vẫn còn rất sớm.
Kỷ Nhân xoay người bước vào một quán mì.
"Ông chủ, cho cháu một tô mì thịt heo và một chén tương đậu xanh, ít ớt." Cô nói xong, lấy điện thoại ra quét mã QR tính tiền.
Trong lúc chờ đợi, cô tùy ý nhìn ra ngoài vài lần.
Bên đường còn rất ít người qua lại, mấy cây cổ thụ mọc um tùm tươi tốt, ánh nắng sớm mai xuyên qua kẽ hở giữa cành lá, rọi xuống mặt đất những ánh sáng vàng lốm đốm.
"Cô bé, mì thịt heo của cháu đây."
"Cảm ơn ạ." Kỷ Nhân định thần lại, tính thu hồi tầm mắt để ăn mì thì một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt.
Cô chạy tới vài bước, ở phía sau anh kêu lên, giọng nói trong trẻo: "Đoạn Ngẩng."
Đoạn Ngẩng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, cột tóc đuôi ngựa cao, đuôi tóc ở trong không khí lắc lư vài cái.
Bộ dáng rất ngoan, cũng tràn đầy sức sống thanh xuân.
"Anh ăn sáng chưa?" Cô hỏi.
Sáng sớm tinh mơ, bởi vì cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này mà tâm trạng của anh trở nên vô cùng tốt: "Tôi chưa ăn."
Kỷ Nhân chớp mắt: "Vậy anh có muốn ăn mì với tôi không?"
Thời gian vẫn còn rất sớm, trong quán không có nhiều khách, rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng vù vù của quạt treo tường.
Họ tìm thấy một cái bàn trống, Kỷ Nhân bưng một tô mì thịt heo ngồi xuống.
Đoạn Ngẩng đặt cặp xách ở ghế bên cạnh, đi tới phía trước mua một tô giống với tô của cô.
Cô lấy đũa từ trong rổ ra, dùng sức tách chúng ra, chà xát vài lần để loại bỏ những gai gỗ mỏng.
Chờ Đoạn Ngẩng mua xong liền đưa cho anh đôi đũa trên tay, sau đó cầm lấy một đôi khác, lặp lại hành động vừa rồi.
"Ngày hôm qua tòa án đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng vụ án đã được quyết định." Cô nghiêng người về phía trước, thì thầm với anh.
"Kết quả thế nào?" Giọng điệu của Đoạn Ngẩng căng thẳng.
Kỷ Nhân chống tay ở trên bàn, mắt cong lên, nở nụ cười nhẹ nhàng như trút được gánh nặng: "Những người ở tòa án nói cho tôi biết anh ta bị kết án một năm."
Tên khốn có ý đồ làm tổn thương cô gái nhỏ đã nhận được một hình phạt công bằng và chính đáng của pháp luật, thật là quá tốt.
"Sao hôm nay anh tới trường sớm vậy?" Cô cầm ly sữa đậu nành ở trên bàn, uống một ngụm, thuận miệng hỏi.
Nhà cô bây giờ gần trường học, đi bộ một chút là tới, nhưng anh phải đi bảy tám trạm xe buýt mới tới trường, hẳn là anh phải dậy sớm lắm.
Đoạn Ngẩng cười một cái, giọng điệu thản nhiên hỏi: "So với những người khác tôi cần phải học nhiều hơn, cho nên phải tranh thủ thời gian một chút."
Khi nói câu này, anh nhướng mày, đôi mắt đen như mực nhìn cô: "Không phải cô nói chờ tôi thi đậu đại học C sẽ đưa tôi đi ăn đồ ăn ngon với ngồi vòng đu quay sao?"
Tối hôm qua Kỷ Nhân nhất thời hưng phấn, huyên thuyên nói rất nhiều thứ, nhưng không nhận ra rằng vòng đu quay thích hợp cho các cặp đôi ngồi cùng nhau hơn.
Mặt ửng đỏ, cô nuốt sữa đậu nành vào miệng.
Có chút xấu hổ khi nhìn vào mắt anh, cô cầm đũa lên, nhỏ giọng động viên: "Vậy... Vậy anh cố lên nha."
Sau khi ăn xong, bọn họ cùng nhau bước vào trường, lớp 11 khoa xã hội đều ở lầu 3, lớp của Đoạn Ngẩng ở lầu 5.
"Tôi vào lớp đây, hẹn gặp lại." Đến chỗ rẽ cầu thang, cô vẫy vẫy tay với anh.
Đoạn Ngẩng nhìn cô vào lớp, rồi mới cất bước lên lầu.
Đẩy cửa vào lớp, trong lớp đã có bảy tám học sinh, ngoại trừ một người là lớp phó học tập đang đọc sách, những người khác đều đang cầm bút điên cuồng bổ sung bài tập hè.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, những người đó như chim sợ cành cong, tưởng là giáo viên chủ nhiệm tới, vội vàng nhét bài tập đã chép vào hộc bàn.
Sau khi nhìn thấy người tới là Đoạn Ngẩng, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Tình huống gì thế này! Lúc trước vị đại ca này luôn trốn tiết tự học buổi sáng, sao hôm nay lại tới sớm như vậy?!!
Không bình thường! Thật là không bình thường!!!
Nghĩ đi nghĩ lại, có thể là vị đại ca này chơi game cả đêm, cho nên bây giờ tới trường để ngủ bù.
Chà, suy đoán này rất hợp tình hợp lý.
Tất cả nghi vấn trong lòng mọi người nháy mắt tan thành mây khói, chàng trai ngồi bên cạnh Đoạn Ngẩng thận trọng, hạ âm thanh chép bài tập về nhà.
Sợ quấy rầy đến đại ca ngủ bù.
Sau đó, nhìn thấy Đoạn Ngẩng kéo ghế dựa ngồi xuống, hai chân dài duỗi thẳng, gác qua xà ngang dưới bàn học.
Anh lấy trong balo ra một cuốn sách vật lý, lật sang chương Dao Động Điện Từ và Sóng Điện Từ, vừa đọc vừa cầm bút mực nước đánh dấu.
Khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần nghiêm túc.
"?"
Trong lòng chàng trai đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Cậu ta khẽ gãi đầu, ngắm nhìn Đoạn Ngẩng từ đầu tới chân.
Không sai mà! Người này chính là vị đại ca học ngu nhất trường, ngày nào cũng chơi game, ngủ gật trong giờ học!!
Chàng trai vẻ mặt sững sờ, mới ngày đầu tiên khai giảng, linh hồn của đại ca đã bị tráo đổi rồi ư?
Không có thời gian cho việc tự học buổi sáng, Phạm Tử Ngọc, Đỗ Lương còn có Tưởng Nghị, trên tay mỗi người cầm một ly sữa đậu nành còn chưa uống hết, đeo cặp xách trống rỗng, không nhanh không chậm bước vào lớp.
Ba người bọn họ mới thật sự là những người ngồi cả đêm trong quán net tối hôm qua, bây giờ bọn họ đều bơ phờ với quầng thâm đậm dưới mí mắt.
Sau khi ngồi xuống, ngáp một cái chào hỏi, giọng nói ngái ngủ: "Anh Ngẩng, anh tới sớm quá."
Đoạn Ngẩng ừ một tiếng, bút bi trong tay không dừng lại phút nào.
Khoan đã, lúc này bọn họ mới thấy rõ anh đang làm đề, hơn nữa còn là đề Vật Lý khó đến nỗi có thể khiến người ta hói đầu!
Đầu của ba người đầy dấu chấm hỏi, Tưởng Nghị dẫn đầu đặt câu hỏi: "Anh Ngẩng, anh đang làm gì vậy?"
Đoạn Ngẩng đang tính toán thì bị làm phiền, liếc mắt nhìn cậu một cái như đang nhìn người bị thiểu năng trí tuệ: "Mắt cậu mù nên nhìn không thấy à?"
Tưởng Nghị: "..."
Chính vì mắt cậu không mù, cho nên mới cảm thấy càng hoảng sợ có được không! Sáng sớm tinh mơ, làm cái gì cũng không tốt, tại sao lại muốn học tập!
Ngoài ra bọn họ đã nói sẽ cùng nhau học dốt cả đời, ai đạt tiêu chuẩn trước sẽ làm chó kia mà! Anh Ngẩng lại có thể vô tình bỏ rơi bọn họ như vậy sao!
Đỗ Lương và Phạm Tử Ngọc cũng khiếp sợ không kém: "Anh Ngẩng, sao đột nhiên anh lại muốn học tập?"
Đoạn Ngẩng làm xong một đề, ngước mắt lên nhìn bọn họ, khóe môi câu lên: "Thành phố C có vòng đu quay lớn nhất cả nước, tôi phải tới đó thi đại học, đi vòng đu quay."
Nói xong liền không để ý đến phản ứng của bọn họ, tiếp tục vùi đầu làm bài.
Tưởng Nghị, Đỗ Lương, Phạm Tử Ngọc:???
Tất cả bọn họ đều choáng ngợp trước câu nói này.
Không đúng, vòng đu quay là cái quái gì vậy, con mẹ nó, còn quy định rằng phải tới nơi đó học đại học thì mới có tư cách ngồi?!
Bọn người Tưởng Nghị đều cho rằng Đoạn Ngẩng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, bọn họ học dốt đã nhiều năm, đột nhiên đến một lúc nào đó, trong lòng vẫn sẽ nảy sinh ý muốn học hành chăm chỉ.
Chờ mở sách ra, cùng một đề bài nhưng sau khi vật lộn nửa giờ, đủ để bọn họ nhận ra mình không thích hợp để học tập.
Cuối cùng vẫn là cầm lấy điện thoại lên mở một trò chơi để xoa dịu trái tim đang tan nát vì học tập.
Tưởng Nghị nhỏ giọng: "Hai người nói xem, anh Ngẩng có thể kiên trì học tập được bao lâu?"
Phạm Tử Ngọc dùng ánh mắt thăm dò nhìn Đoạn Ngẩng đang đọc sách, giọng điệu chắc chắn: "Tớ đoán chưa hết tiết tự học anh Ngẩng của chúng ta sẽ bỏ cuộc, môn Vật Lý này khó quá mà. Mỗi khi tớ mất ngủ, tớ đều lấy sách Vật Lý ra đọc, rất hữu ích. Chưa tới một phút, tớ đã ngủ say đến mức chín con trâu lôi kéo cũng không dậy được."
"Ha ha ha ha, chết tiệt, tớ cũng thế." Đỗ Lương vẻ mặt đồng tình mà phụ họa, "Từ hồi cấp hai, mỗi tiết Vật Lý đều là thời gian tớ ngủ ngon nhất."
Mấy người hi hi ha ha một trận, lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Keng... Keng... Tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi sáng vang lên, Phạm Tử Ngọc đứng thẳng người, tay xoa xoa cái cổ đau nhức, nhìn về phía Đoạn Ngẩng.
"Ôi mẹ ơi, anh Ngẩng vẫn còn đang học tập!"
Một tiếng kinh hô này hấp dẫn Đỗ Lương và Tưởng Nghị vẫn đang chơi game.
Sau giờ tự học, một số học sinh rời khỏi chỗ ngồi đi qua đi lại, trong lớp vang lên tiếng ồn ào.
Bên cạnh cửa sổ, rèm cửa màu xanh lam khép hờ, ánh mặt trời tùy tiện tràn vào, chàng trai hơi rũ mắt, hàng mi dài đen nhánh ẩn hiện dưới mí mắt trắng lạnh.
Bút mực nước được cầm ở giữa các ngón tay, soạt soạt viết nhanh trên sách bài tập, làm phép tính phức tạp không cần giấy nháp.
Tạm dừng vài giây, ngòi bút mượt mà viết ra một con số.
Một mảnh yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Tưởng Nghị nuốt nước miếng, lúng ta lúng túng nói: "Cái kia, sao đột nhiên tớ lại thấy khí chất của học sinh giỏi trên người anh Ngẩng vậy?"
Phạm Tử Ngọc: "Thật không dám giấu giếm, tớ cũng vậy."
Đỗ Lương: "...Tớ cũng thế."
Không quá hai ngày, không chỉ các bạn trong lớp mà còn có giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên bộ môn khác đều phát hiện ra rằng người học kém nhất lớp không chịu học tập trước kia bây giờ lại học tập nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Giáo viên chủ nhiệm rất vui mừng, chắc chắn rằng những lời dạy kiên trì bền bỉ của mình nổi lên tác dụng, cuối cùng đã đưa chú cừu non lạc lối này trở về con đường học tập!
Kỳ thi giữa kỳ đến đúng như dự kiến, trước kỳ thi giáo viên chủ nhiệm còn cố ý gọi Đoạn Ngẩng đến văn phòng, xây dựng một tâm lý tốt cho anh.
Ý chính là trước kia anh đã không học tập trong một thời gian dài, vì vậy nếu lần này anh không vượt qua kỳ thi cũng đừng nản lòng, chỉ cần không bỏ cuộc, mà hãy kiên trì học tập chăm chỉ, một ngày nào đó sẽ đạt được số điểm lý tưởng.
Đoạn Ngẩng người cao chân dài đứng ở trước bàn làm việc, gật đầu, trầm giọng nói: "Em biết rồi."
Giáo viên chủ nhiệm yên tâm, uống một ngụm trà, vẻ mặt từ ái nở nụ cười phất phất tay: "Được rồi, em lên lớp học đi."
Ngày thi diễn ra hai ngày là thứ 5 và thứ 6, cuối tuần bài thi được gửi về huyện để thống nhất chỉnh sửa.
Sáng thứ hai, Đoạn Ngẩng vẫn tới lớp học rất sớm.
Trong lớp đã có một vài học sinh, lúc này bọn họ đã đi từ khiếp sợ lúc đầu đến giờ đã thành thói quen, chấp nhận sự thật khủng khiếp rằng đại ca thật sự đang học tập.
Đoạn Ngẩng lấy Ngũ Tam ra rồi bắt đầu viết.
Hôm nay giáo viên chủ nhiệm cũng tới sớm, ông đi tới phía sau phòng học, dán bảng điểm của kỳ thi này lên tường.
Mấy học sinh trong phòng học vội chạy tới xem, Đoạn Ngẩng cũng ngừng viết, bước tới trước bảng điểm.
Các học sinh xem điểm số và xếp hạng của mình xong vẫn chưa chịu rời đi, sôi nổi ở lại tìm tên của Đoạn Ngẩng.
Trong khoảng thời gian này, đại ca học hành khắc khổ như thế nào bọn họ đều nhìn thấy, đừng nói là chăm chỉ nghe giảng không thèm làm việc riêng, thậm chí sau khi tan học 10 phút còn ở lại trong lớp đọc cổ văn.
Mức độ chăm chỉ khủng khiếp như vậy, nói là tóc treo xà dùi đâm chân cũng không phải là nói quá!
*Tóc treo xà dùi đâm chân: Đây là một câu trong bài 17 của Tam Tự Kinh.
Bọn họ rất tò mò kỳ thi này anh sẽ đạt được thành tích gì.
Tuy nhiên mọi người không dám nhìn một cách trắng trợn, lỡ như đại ca thi bị điểm kém, đánh bọn họ một trận để trút giận thì làm sao bây giờ?
Mấy người không dấu vết nhìn từ dưới lên trên, năm người phía dưới không có tên Đoạn Ngẩng, tiếp tục nhìn lên trên, mười cái tên tiếp theo cũng không có!
Mọi người có hơi ngây ngốc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không thể tin được lại nhìn lên trên, cuối cùng cũng tìm được tên của đại ca trong top 27, vài dòng chữ màu đen được in cực kỳ rõ ràng——
Tên: Đoạn Ngẩng
Điểm: 501
Xếp hạng lớp: 17
Xếp hạng khối: 130
Mọi người khiếp sợ dụi mắt mấy cái, xác nhận lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
Mọi người:??!!!
Đây là học như thế nào vậy? Mẹ nó, tiến bộ cũng quá nhanh đi!
Lúc này giáo viên chủ nhiệm đi tới trước mặt Đoạn Ngẩng.
Thành tích lần này của Đoạn Ngẩng vượt ngoài mong đợi của ông, chỉ hai ngày trước kỳthi, ông còn sợ nếu anh thi không tốt sẽ mất tự tin và động lực học tập.
Giáo viên chủ nhiệm muốn khen ngợi anh một chút: "Đoạn Ngẩng, bài thi lần này của em..."
Vừa mới nói câu đầu liền nhìn thấy chàng trai cao hơn mình một khoảng gật đầu, giọng nói vững vàng mà bình tĩnh: "Em biết lần này em thi không tốt, nhưng thầy yên tâm, em sẽ không bỏ cuộc."
Nói xong, chân dài bước vài bước trở về chỗ ngồi của mình, cầm lấy cây bút trên bàn, tiếp tục làm bài tập.
Giáo viên chủ nhiệm: "..."
Các bạn học: "..."
Từ hạng nhất đếm ngược của khối lập tức nhảy lên top 100, cái này còn gọi là thi không tốt sao?? Đại ca à, có phải cậu Versailles quá mức hay không?
*Versailles: đây không phải là một từ nói về cung điện Versailles của Pháp mà nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", có thể hiểu trong tiếng Việt là "tự sướng".
***
Đoạn Ngẩng thật sự cảm thấy mình thi vẫn chưa tốt.
Anh đã tra qua, điểm xét tuyển thấp nhất của đại học C là 600 điểm trở lên, tuy rằng trước đó đã nói nếu không thi đậu đại học C thì có thể thi vào một trường đại học khác ở thành phố C.
Nhưng trong lòng anh đương nhiên muốn học cùng trường đại học với cô gái nhỏ.
Vì thế tất cả các học sinh trong lớp 12/7 đều phát hiện, thành tích của đại ca tiến bộ thần tốc, thậm chí sau kỳ thi giữa kỳ còn học tập hăng hái hơn.
Mọi người: "..."
Người ta đẹp trai hơn tôi, đánh nhau cũng giỏi hơn tôi, người ta có chỉ số IQ cao hơn tôi nên học giỏi hơn tôi, tôi có tư cách gì để không nỗ lực đây!
Các bạn học trong lớp như bị tạt một xô máu gà cực mạnh, trong lúc nhất thời khí thế học tập ở lớp 12/7 sôi nổi chưa từng thấy.
Mỗi ngày trong tiết tự học, giáo viên chủ nhiệm cầm một tách trà hoa quả đứng trên bục giảng nhìn xuống một đám học sinh khí thế ngất trời, đặc biệt là chàng trai tóc ngắn màu đen ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Trong lòng giáo viên chủ nhiệm rất vui mừng.
Ông biết! Trước kia cách vài ba bữa mình nóng vội dạy dỗ Đoạn Ngẩng đã có tác dụng!
Xem đi —— Điều đó không phải đã khích lệ anh thay đổi triệt để và học tập chăm chỉ sao!
Năm cuối cấp trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã tới tháng 12.
Mùa đông năm nay rất lạnh, không khí lạnh mạnh mẽ tràn về, nhiệt độ càng ngày càng giảm, nhiệt độ trung bình mỗi ngày chỉ có âm hai ba độ.
Trong thời tiết lạnh giá như thế này, Tưởng Nghị và Phạm Tử Ngọc cũng không thích chạy lung tung bên ngoài sau giờ học, cho nên họ ở trong lớp học mở máy lạnh, nhiệt độ ấm áp dễ chịu chơi Vinh Quang Vương Giả.
Ba người bọn họ vây thành một vòng, đánh game hết sức sôi nổi. Bên kia, Đoạn Ngẩng vẫn mặt mày bất động, không bị quấy rầy chút nào viết một tờ báo Tiếng Anh.
Thiếu Đoạn Ngẩng dẫn dắt bọn họ, trò chơi trở nên kém thú vị hơn.
Sau khi thua một ván đấu, Tưởng Nghị cất điện thoại của mình.
Tưởng Nghị không dám làm phiền Đoạn Ngẩng học tập, thừa dịp anh mở nắp chai nước khoáng để uống nước, mới mở miệng đề xuất: "Anh Ngẩng, mấy ngày nữa anh rủ Kỷ Nhân ra ngoài chơi đi."
Cậu khuyên nhủ: "Không phải sắp tới là sinh nhật của cô ấy sao? Chúng ta tụ tập đi. Gần đây anh liều mạng học tập quá, nên ra ngoài đi chơi một chút để thư giãn."
"A, cô tiên nhỏ Nhân Nhân muốn tổ chức sinh nhật sao? Ngày mấy vậy?" Phạm Tử Ngọc kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, ngày 20 tháng này."
Đỗ Lương suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: "Hôm đó là chủ nhật tuần này mà, chúng ta có thể đi chơi Chạy Thoát Mật Thất lần nữa, lần trước không phải đã hẹn rồi sao?"
Đoạn Ngẩng uống nước, yết hầu lăn lộn, ngón tay thon gầy cầm chai nước khoáng, miệng chai rời khỏi môi, nhìn Tưởng Nghị: "Sao cậu biết ngày sinh nhật của cô ấy?"
Tưởng Nghị trung thực nói: "Không phải em gái của em chơi rất thân với Kỷ Nhân sao, hai ngày trước em thấy em ấy ở trong phòng viết thiệp chúc mừng."
Đoạn Ngẩng vặn nắp chai, nói: "Được, tôi đi hỏi cô ấy xem có muốn đi chơi không."
Buổi tối trở về, anh lấy từ trong cặp xách ra một tờ giấy kiểm tra Ngữ Văn, kẻ một đường ngang dưới câu hỏi bị sửa, rồi đặt một dấu chấm hỏi.
Sau đó chụp ảnh gửi cho Kỷ Nhân.
Đợi khoảng năm phút, cô gái nhỏ gửi tin nhắn trả lời.
Lời giải thích rất rõ ràng, Đoạn Ngẩng vừa đọc đã hiểu. Nhưng đó không phải là mục đích thực sự mà anh gửi tin nhắn.
Anh trả lời cảm ơn.
Kỷ Nhân vừa mới gõ chữ "Không có gì~", còn chưa gửi đi, trên màn hình điện thoại lại hiện ra tin nhắn mới.
【Đoạn Ngẩng】: Chủ nhật tuần này là sinh nhật của cô hả?
Kỷ Nhân sững sờ một lúc, nghi hoặc hỏi: Sao anh biết?
【Đoạn Ngẩng】: Tôi nghe Tưởng Nghị nói.
【Đoạn Ngẩng】: Chủ nhật cô có thời gian không? Muốn đi chơi hay không?
Chủ nhật Kỷ Nhân không đi học, cho nên tất nhiên là cô rảnh. Mặc dù cô không thích tổ chức sinh nhật, nhưng có người đón sinh nhật cùng cô, trong lòng cô rất vui.
【Kỷ Nhân】: Có á.
【Kỷ Nhân】: Hay là anh hỏi mấy người kia có thời gian không? Chúng ta có thể đi chơi Chạy Thoát Mật Thất, lần trước đã hẹn nhau rồi.
【Đoạn Ngẩng】: Được.
Cô đứng lên, cầm lấy quả táo trên bàn trà đi rửa.
Lắc lắc bọt nước trên tay, cô cắn một miếng táo, rất giòn.
Một cái tay khác cầm điện thoại, vào Wechat thấy tin nhắn trả lời của anh.
【Đoạn Ngẩng】: Chủ nhật tuần này bọn họ đều có việc, chỉ có tôi rảnh.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Ngẩng: Chỉ có tôi dành thời gian cho sinh nhật của vợ thôi!!