Sáng sớm tinh mơ không khí hơi se lạnh, những giọt sương đọng lại trên cây tùng diệp ở hai bên đường, lung lay sắp đổ.
Xe máy lao vun vút trên đường, có tiếng gió thổi qua bên tai.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhân ngồi xe máy, hai tay nắm chặt góc áo của Đoạn Ngẩng, sợ mình sẽ bị ngã xuống.
Hơn 6 giờ, trong sảnh nhà ga có rất ít người, tiếng nói chuyện với nhau đều bị chặn lại.
Kỷ Nhân đi đến chỗ bán vé, nhìn vé tàu trên màn hình một lát, nói với nhân viên: "Tôi muốn một vé đến thành phố C, chuyến 7 giờ."
Giọng nói rơi xuống, chàng trai bên cạnh mở miệng: "Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn một vé đến thành phố C, chuyến 7 giờ."
Nói xong lấy chứng minh thư từ trong ví tiền ra, đưa về phía trước.
Người bán vé thuần thục gõ bàn phím, từ cửa sổ đưa cho anh một tấm vé.
Kỷ Nhân có chút khó hiểu: "Anh cũng muốn tới thành phố C sao?"
"Ừm." Đoạn Ngẩng nhìn cô, nhướng mày: "Bằng không tôi đưa cô đến đây, lỡ như trên đường đi cô xảy ra chuyện gì, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Kỷ Nhân không để ý đến điều này, suy nghĩ hỏi: "Nhưng hôm nay là thứ năm, anh không đi học hả?"
Đoạn Ngẩng nhìn cô gái nhỏ bộ dáng nghiêm túc lo lắng anh trốn học, nhịn không được bật cười: "Học sinh ngoan như cô mà còn trốn học, tôi sợ cái gì."
Kỷ Nhân bị anh nói đến đỏ mặt.
"Còn hơn nửa tiếng nữa mới khởi hành. Tôi đói bụng rồi. Đi thôi, chúng ta đi đến McDonald bên cạnh ăn chút gì đó."
Anh nhấc chân rời đi, Kỷ Nhân chỉ có thể đi theo sau anh.
Đến quầy gọi món, Đoạn Ngẩng mua hai phần bữa sáng, Kỷ Nhân tùy tiện tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, cô tháo dây cột tóc trên cổ tay, lấy ngón tay chải tóc rồi buộc tóc đuôi ngựa.
Cô lấy điện thoại, nói chuyện với dì rồi nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ.
Khi cô nhìn lên lần nữa, Đoạn Ngẩng đã bưng mâm đồ ăn ngồi xuống, anh đưa một ly cà phê và một cái bánh hamburger tới trước mặt cô.
"Cảm ơn." Kỷ Nhân nhẹ nhàng nói.
Cô xé giấy đóng gói bên ngoài của hamburger, cắn một miếng, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Đoạn Ngẩng.
Ngón tay thon dài của chàng trai cầm lấy hamburger, khuôn mặt trông hơi lạnh lùng, nhìn dáng vẻ không giống như là người thích giúp đỡ người khác.
Nhưng nửa giờ trước.
Cô đang ở bên đường nôn nóng chờ xe thì đột nhiên anh xuất hiện.
Chỉ hỏi một câu sao cô lại ra đường sớm như vậy, nghe thấy cô nói muốn về thành phố C một chuyến, cái gì cũng không hỏi liền lái xe máy đưa cô đến ga xe lửa.
Đoạn Ngẩng chú ý tới ánh mắt của cô gái nhỏ, ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đen ẩm ướt.
Ánh mắt chạm nhau, Kỷ Nhân cảm thấy xấu hổ, cảm thấy như cô đang nhìn trộm người ta sau đó bị bắt tại trận.
"Hmm, sao anh không hỏi tôi về thành phố C sớm như vậy làm gì?" Kỷ Nhân kỳ quái nói.
Đoạn Ngẩng hỏi lại: "Cô muốn nói với tôi à?"
Kỷ Nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu. Thật ra cô không biết nên nói như thế nào.
"Tôi không phải người hay tò mò." Anh cười: "Nếu cô muốn nói với tôi, tôi sẽ nghe. Nếu cô không muốn thì thôi, không sao cả."
Kỷ Nhân nhìn vào đôi mắt đen của anh, trong lòng có chút cảm động, mở miệng định nói gì đó thì bị Đoạn Ngẩng giành nói trước.
"Kỷ Nhân, cô đừng nói cảm ơn nữa."
Anh kéo khóe môi, lười biếng cười: "Cô tự tính đi, sáng hôm nay cô đã nói với tôi mấy lần rồi."
"..."
Hình như là rất nhiều.
Trên mặt Kỷ Nhân đỏ dần lên.
Cô không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn hamburger trong tay.
Hai người vào ga trước 10 phút để quét vé, hơn 4 tiếng đồng hồ, xe lửa đến thành phố C.
Ra khỏi ga xe lửa, đúng lúc là giữa trưa. Ánh nắng bên ngoài gay gắt chói mắt, Kỷ Nhân đón xe taxi, báo điểm đến cho tài xế.
Xe chạy trên con đường rộng lớn, những tòa nhà cao tầng xẹt qua cửa sổ, trên đường đi Kỷ Nhân cố gắng gọi ba thêm lần nữa nhưng vẫn không có người nghe máy.
An ninh của khu biệt thự rất nghiêm ngặt, taxi bên ngoài không thể lái vào, Kỷ Nhân xuống xe, đi vào trong cùng Đoạn Ngẩng.
Chậu hoa cẩm tú cầu nở rộ, màu hồng nhạt và màu tím xen lẫn nhau, nước trong hồ nhân tạo lấp lánh dưới ánh nắng, một vài con thiên nga trắng uyển chuyển bay lượn ở giữa.
Khung cảnh nơi đây không khác gì lúc cô rời đi, nhưng trong lòng Kỷ Nhân cảm thấy hơi xa lạ.
Còn một đoạn đường ngắn nữa là tới nhà, cô thấy cửa biệt thự mở rộng, Kỷ Nhân chạy dọc theo con đường lát đá cuội trải trên bãi cỏ.
Dì giúp việc ở nhà trước kia giờ chẳng thấy đâu. Trong phòng khách được bài trí sang trọng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen cầm cặp da đang dắt một cặp vợ chồng trung niên đi khắp nơi tham quan.
"Căn nhà này ở vị trí rất đẹp, môi trường xung quanh và tiện ích hỗ trợ cũng tốt, nếu không phải chủ nhà cần tiền gấp để trả nợ, giá cả sẽ không thấp như vậy. Hai vị nếu vừa lòng thì hãy ký hợp đồng càng sớm càng tốt."
Nhìn thấy Kỷ Nhân và Đoạn Ngẩng đột nhiên tiến vào nhà, người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày, giọng điệu bất mãn hỏi: "Các người là ai, sao lại tùy tiện xông vào nhà người khác như vậy?"
Kỷ Nhân sững sờ nhìn xung quanh, xác định rằng mình không có đi nhầm.
"Đây là nhà của tôi, các người là ai, ba tôi đâu?"
Người đàn ông trẻ tuổi hỏi: "Ba của cô tên gì?"
"Kỷ Cảnh Minh."
Người đàn ông trẻ tuổi sửng sốt, nở một nụ cười xin lỗi với hai vợ chồng kia: "Thực xin lỗi, hai vị có thể lên lầu hai xem trước, chuyện này cứ để tôi xử lý."
Hai vợ chồng kia gật đầu rồi cùng nhau đi lên lầu.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn về phía Kỷ Nhân, nói thẳng: "Tôi là nhân viên kinh doanh bất động sản, vài ngày trước ba cô đã ủy thác cho công ty môi giới chúng tôi bán căn nhà này."
Đầu óc Kỷ Nhân ngây ngốc một chút, không thể tin thốt lên: "Sao có thể? Ba tôi không nói cho tôi biết."
Người nhân viên nói: "Theo tôi được biết, tài chính của công ty ba cô xảy ra vấn đề, nợ ngân hàng rất nhiều tiền, ông ấy tính đem biệt thự này bán để trả nợ."
"Ba tôi thì sao, mấy ngày nay tôi đều không liên lạc được với ba tôi." Kỷ Nhân lo lắng hỏi.
Người đàn ông đồng cảm nhìn Kỷ Nhân, lúc trước anh ta tới biệt thự ký hợp đồng với Kỷ Cảnh Minh đã từng gặp mặt Kỷ Nghiên.
Không ngờ Kỷ Cảnh Minh còn có một cô con gái trạc tuổi.
Anh ta nhớ tới lúc trước khi dẫn khách tới xem phòng, trên lầu hai có 1 căn phòng treo ảnh nghệ thuật của một cô bé 10 tuổi, sau khi đối chiếu cẩn thận, chính là cô gái nhỏ trước mặt này.
Anh ta nói sự thật: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay Kỷ tiên sinh sẽ bay đến nước Mỹ cùng vợ và một cô con gái khác."
Tin tức này giống như sét đánh ngang tai, đầu óc Kỷ Nhân ong ong, thiếu chút nữa đứng không vững, may mà có một cánh tay vững chắc đỡ lấy cô.
Đoạn Ngẩng nhăn mày lại, giọng điệu lo lắng: "Kỷ Nhân, cô không sao chứ?"
Kỷ Nhân hít một hơi thật sâu, đứng dậy, lắc đầu với anh: "Tôi không sao."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đại diện: "Phiền anh có thể gọi cho ba tôi được không, tôi gọi cho ông ấy rất nhiều lần nhưng ông ấy không bắt máy."
Yêu cầu này vượt quá trách nhiệm của một người đại diện, anh không biết chuyện gì đang xảy ra với chủ nhà này, không nói một lời nào đã bỏ con gái ra nước ngoài.
Người đàn ông nhìn cô gái vẫn còn đang học cấp 3, trong lòng có chút không đành lòng.
Do dự một lát, anh ta gật đầu: "Được."
Bấm ra một dãy số, lần này đổ chuông không lâu đã kết nối được.
"Alo, giám đốc Lý, anh đã thương lượng được với người mua nhà rồi sao?" Ở đầu dây bên kia điện thoại, Kỷ Cảnh Minh hỏi.
Kỷ Nhân có chút muốn khóc, cô cắn chặt môi cố kìm nén, nhưng trong lòng không thể áp chế được tâm lý ủy khuất: "Ba, sao ba lại đi Mỹ bỏ rơi con, ba không thương con nữa sao?"
Kỷ Cảnh Minh nghe thấy là cô, lập tức im lặng.
Có quyết định như vậy trong lòng ông cũng rất áy náy, nhưng lúc trước vì để tránh phá sản, ông đã chuyển toàn bộ tài sản của mình cho vợ là Giang Lâm.
Giang Lâm nói bà không muốn đưa Kỷ Nhân cùng đi Mỹ.
Ông sợ mình không đành lòng, cho nên quyết định tới Mỹ rồi mới liên lạc với cô.
Kỷ Nhân nắm chặt điện thoại, bên kia tiếp tục im lặng, một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.
"Nhân Nhân, tình trạng công ty rất nghiêm trọng, nếu ở lại lâu hơn ba sẽ gặp rất nhiều khó khăn."
Ông giải thích: "Sau khi ba qua đó ổn định, ba sẽ nghĩ cách gửi cho con một số tiền, con ở bên này sống với dì đi."
Kỷ Nhân trầm mặc, cô không biết lúc này mình nên nói cái gì.
Hai bên đầu điện thoại im lặng.
Cho đến khi lời nhắc lên máy bay trên radio vang lên, Kỷ Nhân nghe thấy tiếng Kỷ Nghiên thúc giục: "Ba, chúng ta phải lên máy bay."
Trong giọng nói của Kỷ Cảnh Minh có chút bất đắc dĩ và miễn cưỡng: "Nhân Nhân, ba phải lên máy bay, con ở bên này nhớ chăm sóc tốt cho bản thân."
Điện thoại cắt đứt hoàn toàn.
Kỷ Nhân cầm điện thoại, một lát sau mới trả lại cho người đại diện: "Cảm ơn, làm phiền anh rồi."
Nói cảm ơn xong cô liền bước ra cửa, bóng lưng mảnh khảnh lộ ra vẻ cô đơn, Đoạn Ngẩng vội vàng nhấc chân đuổi theo cô.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, nhiệt độ nóng rực làm cho lá cọ khô héo ngả sang màu vàng, nhưng trong lòng bàn tay của Kỷ Nhân lại cảm thấy lạnh lẽo.
Cô mơ màng đi về phía trước.
Bên cạnh cô vang lên tiếng bước chân dồn dập, có người nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô.
Cô nghiêng đầu nhìn Đoạn Ngẩng, có lẽ là trong lòng quá đau buồn, lúc này quên mất thẹn thùng, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.
Cô chậm rãi chớp mắt mới nhớ ra rằng anh cùng cô đến đây.
"Trưa nay anh muốn ăn cái gì, anh vất vả tới đây cùng tôi, tôi mời anh ăn cơm."
Giọng nói không khắc chế được mà run lên, nhưng không có cách nào, đây là kết quả cho sự cố gắng của Kỷ Nhân.
Tay ở bên hông của Đoạn Ngẩng siết chặt.
Trong cái nắng gay gắt của giữa mùa hè, sắc mặt cô gái tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe ươn ướt, đôi môi hồng nhạt hằn lên một vệt trắng.
Trong lòng anh bỗng nhiên thấy đau nhói.
Trong nháy mắt, đầu óc anh không suy nghĩ nhiều, dựa theo bản năng vươn tay kéo cô vào lòng.
Sau đó ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn ôn nhu.
"Kỷ Nhân, cô muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng để ở trong lòng."