Cố Hàn Đình vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, người trong lồng ngực không ngừng động đậy, hoàn toàn là tư thế thản nhiên khi ngủ. Anh không nhịn được cảm giác ấm áp, lẫn ngọt ngào.
Hạ Giao vẫn vô tư vắt chân ngang bụng anh, chăn mỏng không thể che đậy thân hình gợi cảm của cô. Cả hai chỉ mặt quần lót ôm nhau ngủ.
Cảm giác tê dại như có dòng điện làm anh khô nóng. Chỉ là thiên hạ ở trong lòng ngủ rất say, anh không tiện có những hành động lỗ mãng không hay, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt thanh tú, vẽ lại chân mày chữ đại, sóng mũi cao, đôi môi đỏ hồng.
Bởi vì cảm nhận có người mơn man lên da thịt nhồn nhột khiến Hạ Giao khó chịu " ưm " lên một tiếng, trở mình. Một " ưm " này làm sụp đổ bức tường thành trong lòng anh nhịn không được, cuối cùng hôn lên môi Hạ Giao. Cánh môi đỏ ao chậm rãi bị mở ra, ai kia cuốn lấy cánh môi mà thưởng thức. Lông tơ một phen dựng ngược, lần này có lẽ anh không kiềm được cảm xúc nữa.
Cô nhắm nghiền mắt hơi khẽ nhíu mày.
Cố Hàn Đình lúc này nghiêng đầu cười, bản thân anh lớn lên tuấn tú, bất phàm. Phụ nữ đối với anh có cũng được, không có cũng chẳng sao? Nhưng chưa bao giờ chật vật,nhẫn nhịn như lúc này. Trong nụ cười mê người kia còn có ý khinh bạc chính mình.
_ Thật là bại trận dưới tay tiểu hồ ly này.
Cố Hàn Đình chậm rãi ma sát tấm lưng trần trắng trẻo, trong con ngươi càng thêm khó chịu. Cuối cùng, nhịn không được hôn lên ngực Hạ Giao, đỉnh anh đào vương vệt sương mai lần nữa bị anh ngậm vào trong miệng. Cánh tay lại đi xuống dưới nhẹ nhàng bao lấy.
Hạ Giao khẽ nhếch môi anh đào, muốn ngăn cản, nhưng lại đổi thành thanh âm rên rỉ, thân thể một trận một trận co rút xâm nhập, thân thể không ngừng vặn vẹo, tựa hồ muốn càng nhiều.
Đôi tay nắm chặt Sofa dưới thân, khoái cảm tê dại không ngừng ở trong cơ thể khuếch tán, như thủy triều đánh sâu vào Hạ Giao,cô không biết chính mình là thống khổ hay vui sướng
Hôn môi triền miên quấn quýt, động tác trừu động bên dưới cũng miên man, Hạ Giao không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
_ Hạ Giao mở mắt ra nhìn anh đi.
_ Nhưng hai chúng ta không thể...
Cô muốn ngăn cản đầu anh không ngừng di chuyền, đi xuống dưới. Nhiệt độ trên môi anh làm tan chảy cơ thể lành lạnh của cô. Sóng mũi cao vùi vào nơi mềm mại. Hạ Giao cảm nhận thứ nào đó dè chặt dữ dội lên người cô.
Hạ Giao ôm lấy đầu anh, mười ngón tay đan vào mái tóc bóng mượt, rất dày và đen nhánh. Nơi tròn đầy cao ngất ngưỡng không ngừng bị anh đùa bỡn, chốc chốc lại còn bị cắn hai viên hồng ngọc ướt át, mẫn cảm.
_ Anh vào nhé.
Hạ Giao thở hổn hển, run rẩy siết chặt vòng tay hơn, động tác như cổ vũ Cố Hàn Đình, anh giơ chân cô lên dướn người, từng bước từng bước tấn công thành trì, mở cánh cửa cô đang đóng chặt.
_ Cố Hàn Đình.
Hạ Giao nhíu mày, nét mặt đờ đẫn, cơ thể mãnh liệt run. Anh đang từng bước tiếng vào bên trong cơ thể cô. Cố Hàn Đình cũng rịn mồ hôi trên trán, anh chầm chậm len lõi vào bên trong, chậm đến mức Hạ Giao có thể cảm nhận được, từng mạch đập liên hồi, nóng bỏng.
Cố Hàn Đình lại cưng chiều hôn lên cánh môi mềm mại, tay anh xoa nhẹ hai viên hồng ngọc, như chi phối sự đau đớn khi anh tiến vào.
Cảm thấy da thịt như bị nứt vỡ, nhưng lại cam tâm tình nguyện muốn anh, cô đã khóc, cất tiếng rên khẽ, hai chân như dây leo, quấn chặt hông anh.
Anh không vận động ngay, cắn chặt răng đè nén sự khó chịu của mình, đè nén cảm giác muốn phi nước đại rong ruổi trên người cô. Chờ cho cô thích ứng với mãnh thú hung tợn của mình.
_ Đau hả em?
Cố Hàn Đình thấy giọt nước mắt, đau lòng hỏi. Không phải anh chưa từng chạm qua phụ nữ trinh trắng, nhưng đối với Hạ Giao chỉ cần một cái nhíu mày của cô lập tức toàn thân anh cứng ngắc, vật khổng lồ của anh sợ làm cô đau, còn có thể nghĩ đến việc phá thân? Sự việc đã đến mức này sao có thể dừng lại, Cố Hàn Đình nhắm mắt...
Nhưng...
Cốc Cốc Cốc.
Âm thanh như bứt hai người ra khỏi men ái tình một cách mãnh liệt. Cố Hàn Đình liền với tay cầm lấy điện thoại tắt máy. Anh nhếch môi, cuộc điện thoại thông hàng giờ mà Margaret vẫn còn kết nối, cô ta muốn nghe anh sủng vợ mình anh để cô nghe. Nhưng anh không muốn cô biết đó là ai?
Hạ Giao:???
Cố Hàn Đình:...
" Tuổi trẻ ăn mặn, tuổi già khát nước là đây, anh muốn ngủ với vợ một cách trọn vẹn còn khó hơn lên trời "
Cô đưa tay vuốt hết tóc xuống, che đi gương mặt mình, vì má cô giờ đang nóng hầm hập.
_ Ai giờ này gõ cửa?
Cố Hàn Đình cúi đầu nhìn cô không nhịn được cười, sau khi cầm lấy điện thoại đặt lên bàn, cũng chẳng quan tâm lúc này có phù hợp hay không, một tay luồn vào trong tấm chăn mỏng, vuốt ve sống lưng tuyệt đẹp của cô.
_ Nhà của em, em hỏi anh, anh hỏi ai?
Khi ngón tay và da thịt chạm vào nhau, giống như anh đang trân trọng một món đồ sứ cao cấp. Cô nghe thấy tiếng anh rất trầm.
_ Xin lỗi, là anh quá nóng vội.
Bên ngoài tiếng nói trong trẻo vọng vào.
_ Giao Giao... mở cửa. Kỳ Kỳ không ngủ được.
"Hạ Kỳ? ", em gái cô chưa bao giờ thức giấc giữa đêm cộng thêm cả ngày đi chơi, đáng lẽ nó sẽ ngủ mê mệt, chứ không phải đi náo phòng tân hôn của cô giờ này.
"Có chuyện gì xảy ra? "
Cô hấp tấp tìm váy áo bị vứt ở chốn nào? Cố Hàn Đình cũng không nóng nảy, mặc váy áo lại cho Hạ Giao, mỉm cười:
_ Là em gái em, cô ấy tìm em. Đừng vội. Có lẽ Ali cũng đứng trước cửa.
Hạ Giao đột ngột tỉnh ra, đỏ từ mặt cho tới gáy, vùi cả người vào trong lòng anh.
Ali là vệ sĩ cận thân của anh, bây giờ đứng trước phòng của hai người chứng tỏ cô ấy biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ như vậy, Hạ Giao hơi xấu hổ.Cô rất mê mẩn kỹ thuật tuyệt vời của Cố Hàn Đình nhưng không có nghĩa là để cho người khác biết, lại còn "bắt tại trận."
*****
Phòng Hạ Kỳ:
_ Kỳ Kỳ, sao lại ngủ không được. Mọi hôm Kỳ Kỳ vẫn ngủ một mình mà.
_ Giao Giao, Kỳ Kỳ không muốn ngủ với người lạ....muốn nghe Giao Giao kể chuyện.
Khi Hạ Kỳ ngủ say, cô rời khỏi giường, có lẽ đến giờ anh ra sân bay, cô muốn tiễn anh một đoạn, vừa bước ra khỏi phòng Hạ Kỳ đã nhìn thấy anh đang đứng dựa tường, hai tay đút vào túi quần, chờ cô.
_ Quần áo này ở đâu ra?
_ Ali vừa mới lấy từ Viên trợ lý.
_ Xem ra anh nhanh chóng thích nghi, xem như đây là nhà mình?
_ Nhà vợ anh có khác gì nhà anh, cần gì phải câu nệ tiểu tiết?
Chiếc áo sơ mi đen thẳng tắp cùng chiếc quần Âu màu xám bạc, trông vừa chín chắn vừa nhẹ nhàng. Gương mặt anh nhìn thế nào cũng thấy tràn đầy nét đẹp.Cố Hàn Đình đè người cô lên vách tường, vòm ngực rộng lớn phủ lên cơ thể cô, bàn tan lưu luyến từ cánh tay cô lướt xuống xương quai xanh:
_ Anh phải đi rồi. Nhớ anh chứ?
Hạ Giao đỏ mặt, bên dưới cô đã chạm phải thứ cứng rắn đó, vẫn nóng bỏng như tối qua và lúc nãy, vẫn như một ngọn núi lửa chỉ chực phun trào, cô hiểu anh đang nhẫn nhịn đến mức nào. Thấy cô không nói gì, Cố Hàn Đình cũng mỉm cười, gương mặt điển trai áp sát, một nụ hôn dịu dàng miên man từ khóe môi cô đi xuống.
_ Đừng đùa nữa! Chẳng phải anh sắp phải đi sao?
_ Thật không muốn xa em một giây phút nào. Anh đi nước ngoài công tác. Em khi nào đồng ý trở về Cảnh Thành, anh đến đón em. Chúng ta kết hôn, vợ của anh?
Thanh âm gợi cảm tràn đầy khát vọng. Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
_ Em khi nào đồng ý?
Một giây sau cô bị anh xoay người lại, anh khẽ cười:
_ Nơi ấy anh đã chạm qua. Em đã là một nửa của anh, em không lấy anh thì lấy ai?
_ Nhưng hai lần rồi, anh chưa thật sự đi vào? Anh có phải có vấn đề về tâm sinh lý không?
Vừa dứt câu, thắt lưng cô bị anh nhấc lên sát thân thể anh hơn, nơi nóng bỏng ấy càng cọ sát.
_ Lần sau sẽ không buông tha em nữa!!!
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô:
_ Ngủ đi. Ngoan, anh đi nhé.
Anh ôm cô lên, quay người đi tới bên phòng cô đặt lên giường, kéo chăn. Sau đó chỉ để lại cho Hạ Giao một chiếc bóng, hệt như sự nghiêm khắc và lạnh lùng mỗi khi cô vứt bỏ anh. Trước khung cửa sổ sát đất, ánh trăng vặt vãnh như bao bọc anh trong quầng sáng. Bóng anh bị kéo ra, chiếc khoát dài được đặt may cao cấp, tôn lên vẻ tao nhã đặc biệt của nó. Mỗi một động tác của anh cũng rất quyến rũ. Chỉ có điều, bóng anh rơi vào tầm mắt Hạ Giao ít nhiều dần trở nên mất dần.
Ngoài cửa.
_ Chủ Nhân...
Cố Hàn Đình nheo mắt nhìn Ali, sau đó buông bỏ một câu:
_ Hôm nay cô cũng vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi.
_ Vâng chủ nhân.
_ Còn nữa... Ali... đừng cố làm những việc thừa thãi, không tốt cho cô.
Ali cúi đầu sững người, nhìn theo bóng lưng người đàn ông khoát Âu phục dài qua gối, lãnh diễm.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen đã chờ bên ngoài từ rất lâu! Chiếc xe bảo an phía sau cũng theo sát đến!
Vệ sĩ lập tức đi đến cửa xe, mở cửa xe!
Vẻ mặt Cố Hàn Đình lạnh lùng nói với Nhậm Kỷ và Hứa Mạc:
_ Không cần trở về, ở lại đây với cô ấy, đừng để cô ấy biết.
Nhậm Kỷ và Hứa Mạc gật đầu:
_ Vâng chủ nhân, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho Hạ tiểu thư.
_____
Khí sắc Tần Thư Lan tái nhợt, nửa tháng nay cô bỏ ra rất nhiều tiền để theo dõi Hạ Giao không có gì đáng nói nếu hôm nay cô không nhìn được bóng lưng một người đàn ông. Trong cả ngàn tấm ảnh, chỉ duy nhất một tấm ảnh làm cô nhói mắt.
Là bóng lưng Cố Hàn Đình.
Anh là người bận trăm công ngàn việc,vậy mà bỏ mặc tất cả chạy theo chân Tần Ngọc Giao. Vẻ mặt cô tĩnh lặng, khóe mắt tràn ngập hận ý, mười đầu ngón tay run rẩy, cắn chặt hàm răng đến khi nước mắt bi thương tràn ra.
Tần Thư Lan chớp mắt, hai giọt nước mắt lăn dài, bóng lưng anh mờ mịt, nhưng cũng đủ nổi bật giữa đám đông, bên cạnh Tần Ngọc Giao và Hạ Kỳ. Một bóng lưng mờ nhạt, chứng tỏ người chụp lén này không thể tiếp cận anh ở cự li gần, nhưng có hóa thành tro bụi cô cũng nhận ra người đàn ông này.
Hận ý lan tràn, hai tròng mắt như dao găm, cuối cùng đốt tấm hình.
Trái tim như bị bóp chặt, hơi thở nghẹn ứ trong cổ, không thở nổi.
" Tần... Ngọc... Giao "