Tình huống gì đây?
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, ghét bỏ trừng Thiên Kim, không xem ai ra gì mà vén gấu váy cô lên, bàn tay khớp xương rõ ràng, nâng bàn chân mềm mại, một vết thương ngay mắc cá chân.
Mọi người chưa kịp suy nghĩ thêm gì, đã thấy người đàn ông bế bổng cô gái xấu xí lên.
_ Có đau không?
Từ trước giờ Hạ Giao không thích yếu đuối trước mặt người khác. Chỉ ngại ngùng gật nhẹ đầu, giọng nũng nịu:
_ Đau.
Ánh mắt Cố Hàn Đình lạnh lùng nhìn lướt qua ai kia, môi mỏng nhếch lên, khiến Thiên Kim không dám nhìn mà cuối đầu tránh né ánh mắt sắc bén kia, đến thở mạnh cũng không dám.
_ Bake, anh tốt nhất hãy cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.
Bake thoáng qua một tia mất mát.
_ Hàn Đình, em không sao, chỉ tội cho Thiên Kim mặt bị như thế, nên cô ấy mới mất kiểm soát. Chỉ trách...
Tần Thư Lan ở phía sau lưng nhỏ giọng nỉ non.
Hơi thở của người đàn ông rất mạnh mẽ, tầm mắt tới chỗ người con gái nào đó mảnh sương băng, hai ánh mắt giao nhau, cô vội cụp mắt, lông mi dài run run như cánh hồ điệp nép trong lồng ngực rộng lớn. Cố Hàn Đình cảm thấy cặp mi rung rung kia như cọng lông vũ vuốt nhẹ vào tim anh.
Tần Thư Lan uyển chuyển vài bước:
_ Vị tiểu thư này nhất định là không cố ý đâu, nhưng dù sao Thiên Kim tiểu thư cũng bị thương rồi, chỉ cần cô xin lỗi Thiên Kim, Hàn Đình nhất định sẽ thu xếp giúp cô.
Hạ Giao nghe những lời thánh mẫu kia, vô cùng không có kiên nhẫn giương đôi mắt trong veo nhìn Cố Hành Kiêu:
_ Hành Kiêu, em mệt rồi đưa em về nghỉ ngơi đi.
_ Được. Về phòng, anh xử lý vết thương cho em.
Mọi người xúm xít lời ra tiếng vào.Minh tinh Trác Sở nói:
_ Cô gái cho mọi người câu giải thích rồi hãy đi
_ Chẳng phải ở đây có cameras sao? Cứ check trước đi rồi đến chấp vấn tôi.
Hạ Giao nheo mắt nhìn Thiên Kim ánh mắt có chút lạnh:
_ Khi nào máu của cô màu vàng hay màu xanh lá... gì gì đó, thì hãy nhận mình là người tôn quý. Xin lỗi máu của cô cũng màu đỏ như tôi. Đừng không biết tự lượng sức mình mà rước lấy nhục nhã.
Thiên Kim rống lên:
_ Huhuhu
_ Hành Kiêu, em đau.
Hai bàn tay trắng như ngó sen, câu lấy cổ Cố Hành Kiêu, tựa vào trong ngực anh. Cố Hành Kiêu chẳng buồn nói chuyện với ai, cứ trực tiếp ôm ngang cô rời đi.
Sau một màn cẩu lương vừa qua thì sắc mặt hai người đàn ông tuột dốc không phanh, một của Cố Hàn Đình, một của Bake. Cố Hàn Đình hất tay Thiên Kim ra làm cô ngã rạp xuống sàn. Nhân viên đưa khăn đến cho anh lau tay, hành động như vừa chạm phải thứ gì gớm ghiếc.
_ Cố Tổng hôm nay là tôi mời cậu và vị hôn thê đến đây, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Tôi sẽ xử lý thỏa đáng. Kinh động đến Tần tiểu thư rồi.
_ Tôi chờ Ngài.
**********
Hai người quay lại phòng Vip vừa ngồi xuống, Luxy đã mang hộp thuốc đến.
Cố Hành Kiêu nhận lấy hộp thuốc, sau khi mở ra thì thành thạo lấy Povidine và bông tiệt trùng, mới quay người, đã thấy Hạ Giao xua xua tay ra với anh:
_ Hành Kiêu, để em tự làm.
Nói thật thì, với cô, chút thương tích này có là gì?
Nhưng thái dộ lo lắng của Cố Hành Kiêu, cô cũng không muốn gạt đi ý tốt của anh.
Anh cứ như không hề nghe thấy lời cô nói, tay cầm nhíp, chậm rãi ngồi trước sô pha, khẽ nói:
_ Đặt chân lên đùi anh.
Hạ Giao cắn khóe môi, sau khi hít thở sâu thì thỏa hiệp.
Thế nên, Luxy và hai người giúp việc ở cách đó không xa trơ mắt chứng kiến ông chủ quý tộc nhà mình luôn cao cao tại thượng, lại quỳ một chân lên sàn, đặt chân Hạ Giao lên đầu gối mình, cầm nhíp nghiêm túc lau vết thương cho cô.
Luxy cảm thấy, vết thương đó quá lớn đến nỗi.... nếu không xử lý thì!.....ngày mai miệng vết thương cũng sẽ...tự khép lại.
Ngay lúc này, Luxy ghét bỏ nhìn ông chủ mình, khoát tay bảo người hầu lui xuống.
******
Dường như Cố Hành Kiêu và Bake có chuyện cần bàn nên hai người đến phòng sách ngay, Hạ Giao cùng Luxy xem bệnh án...
Mãi một lúc buồn chán lấy điện thoại ra nghịch, xem đồng hồ rồi quay đầu nhìn thấy Phương Linh ở phía sổ:
_ Bồ giỏi thiệt!!!! cải trang,đến cả mình cũng che giấu.Có tiện ra ngoài không? Anh Hai tâm trạng sa sút lắm.
Mới 7 giờ, nếu đi thăm Phương Lăng một lát chắc không có gì.Luxy bước lên trước, nghi ngờ hỏi:
_ Gem,Cô muốn đi đâu?
Hạ Giao khoát áo choàng lông vào:
_ Tôi đi ra ngoài gặp một người bạn.
Cô vừa dứt lời, Luxy đã lấy điện thoại ra gọi:
_ Ông chủ, Gem muốn ra ngoài.
Hạ Giao câm nín nhìn Luxy "..."
Cúp điện thoại, Luxy gật đầu, giọng nói không còn cứng ngắc như vừa rồi, cười cười:
_ Ông chủ bảo cô chờ một chút. Hihi... ông chủ dặn cô muốn ra ngoài phải thông báo cho anh ấy.
OK. đợi thôi.
Hạ Giao gãi đầu, thở dài. Cố Hành Kiêu đến rất nhanh, bước chân mạnh mẽ truyền đến từ phía sau huyền quan.
Hạ Giao đứng dậy, nhìn bóng dáng cao lớn của anh, khẽ nhếch môi:
_ Em chỉ tạm thời ra ngoài dạo thôi, anh cố ý đến làm gì chứ?"
_ Đi dạo à?
Anh đến trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm, nhíu mày.
Hạ Giao gật đầu:
_ Em muốn đi dạo quanh đây, ngắm cảnh biển.
Cố Hành Kiêu cúi mắt nhìn vào chân cô, chau mày:
_ Chuyện lúc nãy chưa yên, họ lại ức hiếp em.
_ Em không dễ bị ức hiếp như thế. Em chỉ đi dạo gần nơi đây thôi.
Hạ Giao mím môi nhìn anh, không nói gì.
Chắc vì nhìn thấy được sự mong chờ của cô, nên lần này Cố Hành Kiêu chi im lặng một lúc rồi chợt thỏa hiệp.
Anh thầm thở dài, rồi lại nhìn cô, nâng tay xoa đỉnh đầu cô:
_ Đi một lúc rồi về.
_ Anh trở nên gia trưởng từ lúc nào?
_ Có sao....?
Nghe thế, Cố Hành Kiêu mím môi mỏng, quay đầu nhìn Luxy dặn dò:
_ Sau khi hóng mát xong thì đưa cô ấy về thay băng.
"Thay băng?"
Hạ Giao chớp chớp mắt rồi cúi đầu xuống miếng keo dán trên chân, cảm thấy buồn cười.
Luxy ghét bỏ nhìn qua ông chủ mình.
...
Đứng trước phòng Phương Lăng Luxy nói:
_Tôi chờ cô ở đây.
Hạ Giao thoáng dừng chân, quay đầu nhìn Luxy, khẽ gật đầu:
_ Được, cảm ơn.
Luxy nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Hạ Giao trong ánh mắt hiện rõ vẻ phức tạp.
Lúc này Phương Lăng vẫn nằm im đó. Ánh đèn màu khói lan tràn trên gương mặt anh. Mặc dù trông gương mặt hơi tiều tụy nhưng đường nét anh tuấn, ít nhiều Hạ Giao cũng là người có ơn biết báo, anh xem như là người thân của cô. đương nhiên không thể bỏ mặc anh như thế.
Cô vào nhà tắm mang theo một chiếc khăn nóng ra, ngồi xuống bên cạnh giường, lau mặt cho anh. Có lẽ do chiếc khăn đã kích thích anh, Phương Lăng có chút phản ứng, lè nhè nói:
_ Đây là đâu....?
_ Đang trên du thuyền, anh ngủ đi.
Hạ Giao trả lời.
Phương Lăng không lên tiếng nữa.
Lau mặt cho anh xong, cô đặt chiếc khăn mặt sang một bên, nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. Chí ít cũng phải thay quần áo ngủ mới thoải mái chứ. Cô khẽ thở dài, nằm bò lên ngực anh, ghé sát vào mặt anh:
_ Này, em mở vali của anh ra nhé?
_ Ừm. Cô là Ai?
Anh đáp lại một tiếng như có như không.
Hạ Giao lôi vali của anh ra, mở ra. Cô gần như lật tung các ngăn cuối cùng chỉ lôi ra được một thứ, rút ra một dây, Hạ Giao bỗng chốc đỏ mặt, là quần lót nam bốn góc.
Chất liệu mềm mại, xúc cảm co giãn cực tốt.
Cô vội vàng nhét vào, chạy tới bên giường nói vào tai anh:
_ Quần áo mặc ở nhà của anh đâu? Không thấy bộ nào?
Nhìn ra cửa thấy Luxy ôm miệng cười. Hạ Giao lườm cô một cái.
" Tốt nhất cởi áo sơ mi ra cũng ổn rồi, đừng manh động quá."
Sau khi luống cuống thay áo, đắp chăn cho Phương Lăng, Hạ Giao đỏ mặt chạy ra ngoài.
*******
Sảnh Dạ tiệc của " Du thuyền Gem " chỉ thấy lúc này mực nước biển một tầng đóng băng, xa xa sương mù giăng kín, nhìn rất đẹp.
Người quản lí bảo nhân viên rối rít mang món ăn lên, bao gồm cả thức uống, mùi thơm ngát của cá hầm kiểu Pháp, ốc sên nhảy, gan ngỗng, cá hồi vân..., rượu vang Pháp nổi tiếng.
Mấy người bọn họ ngồi thành bàn dài thủy tinh sang trọng, trong lúc đang chờ mang thức ăn lên, mọi người vui vẻ tán gẫu, Hạ Giao lặng im ngồi trên ghế, cùng ngồi với nhiều người, cô như bị kim châm rất khó chịu, chỉ thấy không ngừng thở ra luồn khí trắng, ngắm nhìn cảnh đêm bốn phía bên bờ biển.
Nhưng chỉ trong phút chốc, mùi gió biển mang theo vị mặn xộc vào mũi cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được ho khan, thậm chí hắt xì nhiều lần..
_ Không phải em bị cảm chứ?
Cố Hành Kiêu lo lắng nhìn Hạ Giao hỏi. Cố Hàn Đình bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, cầm ly rượu đỏ hớp nhẹ một hớp...
Nhã Tịch từ nãy đến giờ, dường như vẫn nhìn cô, thỉnh thoảng điểm nhẹ một nụ cười thần bí làm trong lòng Hạ Giao chợt lạnh.
Tân Thư Lan đối diện hỏi:
_ Có nên uống một ít thuốc gì hay không? Hôm nay trời lạnh, bị cảm không tốt đâu..
_ Không có việc gì, uống chút rượu sẽ ấm lên thôi...... Cám ơn mọi người quan tâm!
Bake không nói, trực tiếp đứng lên nhận áo lông choàng màu xám từ tay người hầu, nhẹ nhàng khoát lên vai cô.
_ Giữ ấm một chút. Gem, đừng để nhiễm lạnh.
_ Cám ơn Bake, thật chu đáo.
.....Gem?
Mọi người nghe đến tên Gem thì hơi suy nghĩ. Kể cả Tần Thư Lan, Nhã Tịch, Phương Linh, Mạc Đông Quân....
" Đó chẳng phải là tên con thuyền này sao?"
Tần Thư Lan mỉm cười nhìn Nhã Tịch, nhẹ nhàng hỏi:
_ Tôi nghe nói Nhã Tịch và Anh Cố Hành Kiêu đây là thanh mai trúc mã?
Trái tim Hạ Giao nhảy dựng, tay giật một cái, Cố Hàn Đình ngẩng đầu lên nhìn cô.
_ Chúng tôi lớn lên từ nhỏ, lại học cùng giảng đường. Gia đình hai bên lại rất thân nhau.
Nhã Tịch thuận lợi bày tỏ sự thân thiết giữa mình và Cố Hành Kiêu.
Bake liếc mắt nhìn Cố Hàn Đình và Tần Thư Lan một cái, cười nói:
_ Hàn Đình thân mang trọng trách gia nghiệp, trong mắt chỉ có công việc, không biết khi nào thì tôi mới vinh dự tham gia ngày vui của anh.
Bake nói xong, bảo nhân viên phục vụ đem cho Hạ Giao một ly nước sôi.
Tần Thư Lan cúi đầu, bẽn lẽn:
_ Khoảng nửa tháng nữa chúng tôi sẽ kết hôn. Được Ngài Bake đây tham dự thật quý hóa.
Cố Hàn Đình lạnh lùng ngồi đó, không lên tiếng......
Ánh mắt Cố Hàn Đình nheo lại, trên mặt đông cứng, Hạ Giao nhanh chóng khom xuống, nắm chặt cánh tay.
Cô chỉ mỉm cười ấm áp nhìn Bake, rồi ngồi lặng im.
Không thôi, Cố Hàn Đình lại nói cô câu dẫn anh trai và, ba anh, ông nội anh... thậm chí tất cả đàn ông trên du thuyền này