Chương 593:
Tại thủ đô của Vân Quốc Trong văn phòng rộng lớn trang trí đơn giản nhưng cũng không kém phần xa hoa.
Một người đàn ông mặc tây trang, mang giày ra tiến vào trong tay cần một tập tài liệu đưa cho Bộ Dực Thành đang ngồi sau bàn làm việc.
“Dực Thành, toàn bộ tư liệu cậu muốn đều đang ở đây”
Bộ Dực Thành nhận lấy tập tài liệu, thoáng lật qua xem, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, cánh tay lặng lẽ siết chặt, mạch máu trên mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh dường như muốn phẫn nộ.
Sát khí đằng đằng lan tràn trong không khí.
“Bảo lãnh cô ấy ra chưa?”
“Nhưng mà, cô ấy đã giết người, hơn nữa người bị giết còn là em họ của cậu, chứng cứ vô cùng xác thực, cũng đã tuyên án, muốn kháng cáo là không có khả năng, trừ khi tìm được chứng cứ chứng minh cô ấy không giết người.”
Bộ Dực Thành ném xấp tài liệu trong tay xuống mặt bàn, híp mắt nhìn đối phương lạnh lùng nói: “Trần, cậu là luật sư, dựa theo pháp luật để đưa cô ấy ra ngoài rất khó, nhưng mà có thể được.
Nếu nói cô ấy không phạm tội thì cậu sẽ không tin nhưng tôi có thể khẳng định, tôi nói cô ấy không giết người thì là cô ấy không giết người.”
“Chuyện này……”
“Tôi sẽ có cách. Cậu đi chuẩn bị hồ sơ bảo lãnh đi, mau bảo lãnh cô ấy ra ngoài trước.”
“Được, tôi nghe theo lời cậu nhưng có cần nói cho cô ấy biết là cậu đã cứu cô ta không?”
Bộ Dực Thành trầm mặc, chua xót cười, lắc đầu: “Không cần phải nói, có nói cũng vô dụng.”
“Vì sao?”
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy, khả năng cô ấy cũng không còn nhớ tôi là ai nữa. có nói thì cô ấy cũng sẽ không biết.”
Luật sư Trần cười cười, nhìn bộ dáng ảm đạm, tương tư của Bộ Dực Thành sâu kín nói: “Cậu là cựu tổng thống của Tịch Quốc, tôi thấy ở Vân Quốc cũng có rất nhiều người ngưỡng mộ cậu.”
Bộ Dực Thành lạnh lùng cười nhạt sau đó đạm nhiên đối mặt với luật sư Trần.
Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, ánh mắt mê ly đầy nhiệt huyết lẩm bẩm nói: “An Chỉ Nguyệt, em có còn nhớ tôi không?”
Bên trong ngục giam Đông Thành.
“Đánh chết con chó cái bẩn thỉu này đi.”
Người phụ nữ mặc bộ đồng phục tù nhân tức giận ra lệnh, cô lấy tay ấn vào vết thương rỉ máu nơi khóe mắt của mình nói: “Đồ con khốn không biết sống chết … khốn kiếp , mày cũng dám đánh trả …”
An Chỉ Nguyệt hai tay ôm chặt lấy đầu lùi vào trong góc, thân hình mảnh mai bị bao quanh bởi một đám nữ tù hung ác ra sức đánh đập.
Ở trong ngục giam 3 tháng vừa qua, vết thương cũ còn chưa lành lại chồng chất thêm những vết thương mới, bị hành hạ đến mức không còn sức lực phản kháng, cắn răng âm thầm kìm nén nỗi đau.
Sau một hồi đấm đá điên cuồng, đám nữ tù kia cũng mệt mỏi dừng lại thở hổn hển.
Nữ tù nhân cầm đầu đi đến trước mặt An Chỉ Nguyệt, hung hăng dẫm chân thật mạnh vào bụng cô, nghiến răng nghiến lợi mà dùng sức.
“Ah …” Một tiếng kêu đau đớn, An Chỉ Nguyệt quật cường rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được, nước mắt chảy xuống tràn đầy khóe mắt.
Cơn đau đớn kéo đến khiến cô không thở được, nỗi đau đớn dày vò hành hạ cô.
Nữ tù nhân sắc mặt xấu xí dữ tợn, từng câu từng chữ cảnh cáo cô: “An Chỉ Nguyệt, có người đã trả tiền để cho mày ở trong tù này muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong, vì vậy mày hãy tận hưởng điều đó trước khi đến nơi hành quyết đi.”
Tức khắc, cơn tức giận trào lên trong lòng An Chỉ Nguyệt, cô duỗi chân ra và dùng hết toàn bộ sức lực hất nữ tù nhân kia ngã té xuống đất.
“Bịch” một tiếng, nữ tù nhân ngã nhào xuống đất, rên rỉ đau đớn kêu lên, “Aii wu …”