Khi Doãn Đạo đi đến bể bơi thì Lư Tiểu Nhã đã chìm xuống đáy, không còn cử động.
Trái tim của Doãn Đạo như hẫng lại, nhanh chóng nhảy xuống bơi về phía Lư Tiểu Nhã.
Lư Tiểu Nhã cảm thấy bụng đầy trướng, thân thể nhẹ bẫng một cái.
Cô chắc chắn là đã chết.
Không phải rơi từ lầu ba xuống bị chết mà là bị Doãn Đạo dìm xuống nước.
Cô sợ nước từ khi còn nhỏ, điều này khiến cô luôn mất kiểm soát khi nhìn thấy nước.
Cuối cùng không ngờ lại là bị chết trong nước.
Bụng bị một lực đè ép, cô cảm giác phun ra được một ngụm nước lớn.
Lư Tiểu Nhã ý thức từ từ trở nên rõ ràng, một bàn tay to đè lên ngực của cô rất nặng.
Đau quá, đè tới mức rất đau a.
Đột nhiên, áp lực trên lồng ngực giảm xuống, và miệng được mở ra.
Cảm giác mềm mại và ấm áp chạm vào môi cô, toàn bộ cơ thể cô cứng đờ trong giây phút đó.
Cảm giác như bị điện giật, cả người tê dại.
Cô đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt của Doãn Đạo đã xuất hiện ở trước mặt cô, anh còn thở phì phò đưa vào miệng cô thổi khí.
Doãn Đạo cũng sửng sốt vì ánh mắt đột nhiên mở to, khuôn mặt lùi ra xa một khoảng.
Anh vừa chuẩn bị nói, đôi môi khẽ mở, nhưng chưa kịp nói ra lời, Lư Tiểu Nhã đã hung hăng đưa tay tát anh một bạt tai.
“Chát.” Một tiếng tát giòn giã vang lên, đập vào mặt Doãn Đạo một cách dữ dội.
Doãn Đạo bị tát nghiêng sang một bên, thân thể cứng đờ, hít sâu không nhúc nhích, kìm nén tức giận, đầu lưỡi đảo nhẹ vào má.
Lư Tiểu Nhã nhanh chóng đứng dậy, lau mạnh môi, lùi người về phía sau, hung hăng nhìn chằm chằm Doãn Đạo, khó chịu: “Đồ khốn kiếp, tại sao anh dám hôn tôi.”
“Nghĩ gì vậy.” Doãn Đạo hạ giọng, đứng lên chậm rãi, khó chịu liếc nhìn cô một cái, “Hô hấp nhân tạo khác với hôn.”
“Anh là đồ khốn nạn, lợi dụng lúc tôi thế yếu, chính anh đẩy tôi xuống nước.
Hiện tại thừa dịp tôi chết đuối, tranh thủ chiếm tiện nghi.” Lư Tiểu Nhã vừa mắng vừa lau môi, lau mạnh như muôn trầy lớp da môi.
“Dơ muốn chết.”
Lư Tiểu Nhã lau môi chán ghét, lời nói của cô ta lập tức khiến Doãn Đạo tức giận, đột nhiên chạy tới, đè vai cô xuống hồ bơi.
Lư Tiểu Nhã sửng sốt, trừng mắt nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: “Anh định làm gì?”
“Tôi đang cứu cô, cô lại ngại dơ bẩn?”
“Buông ra.”
“Hôn môi và hô hấp nhân tạo là như thế nào cô hiểu không?”
“Tôi không hiểu, anh thả tôi ra, khốn …”
Còn chưa kịp nói ra từ cuối cùng, miệng của cô đã bị phong ấn, người đàn ông mạnh mẽ tấn công, đầu lưỡi trực tiếp xông vào trong miệng, giống như điên chêu trọc đầu lưỡi cô, đảo quanh trong miệng cô.
Trong phút chốc, Lư Tiểu Nhã cảm thấy thế giới quay cuồng, toàn bộ vũ trụ như nổ tung.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!