Chương 464
Kiều Nhất Hoắc tức giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu đen, hai mắt trừng trừng, cổ nổi gân xanh như muốn nổ tung.
Bác sĩ hờ hững liếc nhìn Kiều Nhất Hoắc sau đó xoay người rời đi.
Y tá cũng đuổi theo bước chân của ông đi ra ngoài.
Kiều Nhất Hoắc híp mắt lại nhìn hai người đi ra ngoài, tức giận thở gấp, ngồi xuống im lặng bình tĩnh lại.
Bây giờ ông nói gì cũng đều vô ích, ông bị gán cho bệnh tâm thần mà không cần đi giám định tinh thần, xem ra đây là do Kiều Huyền Thạc trả thù ông ta.
Một lúc sau, ba cô y tá đi vào cùng với một chiếc xe đẩy của y tá.
Ông chậm rãi nhắm mắt lại, để cho những y tá này tiêm thuốc an thần cho mình.
Thông qua màn hình TV, những hành động của Kiều Nhất Hoắc đều được truyền đến cho Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc đang ở khu quân sự để xử lý công việc nên chưa thể trở về, đã tìm được trung tâm nghiên cứu phát minh và lô vũ khí bị đánh mất, nhưng thủ phạm chính lại kịp thời mang theo thành quả của nghiên cứu phát minh quan trọng chạy thoát ra bên ngoài biển, nên các việc quan trọng đều cần anh giải quyết.
Phòng họp.
Màn hình lớn trên PPT hiển thị đầy đủ thông tin chi tiết.
Một lúc sau, ba cô y tá đi vào cùng với một chiếc xe đẩy của y tá.
Ông chậm rãi nhắm mắt lại, để cho những y tá này tiêm thuốc an thần cho mình.
Thông qua màn hình TV, những hành động của Kiều Nhất Hoắc đều được truyền đến cho Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc đang ở khu quân sự để xử lý công việc nên chưa thể trở về, đã tìm được trung tâm nghiên cứu phát minh và lô vũ khí bị đánh mất, nhưng thủ phạm chính lại kịp thời mang theo thành quả của nghiên cứu phát minh quan trọng chạy thoát ra bên ngoài biển, nên các việc quan trọng đều cần anh giải quyết.
Phòng họp.
Màn hình lớn trên PPT hiển thị đầy đủ thông tin chi tiết.
ở nơi phong trần mà trưởng thành, am hiểu……”
Sau khi giới thiệu chi tiết, tỉ mỉ xong thì hình ảnh của Kiều Huyền Bân xuất hiện trên màn hình. A Lương nhìn thoáng qua Kiều Huyền Thạc một cách yếu ớt, tiếp tục nói, “Kiều Huyền Bân, là người có hai quốc tịch, là người nguy hiểm số một của đất nước ta, 6 năm trước bắt đầu tham gia vào hoạt động chính trị của Khâu Quốc, là người lãnh đạo cao cấp ở Khâu Quốc, ẩn núp ở đất nước chúng ta 6 năm để làm công việc gián điệp……”
“Xét về trường hợp chuỗi hạt Phật châu bị thất lạc, đó là do Khâu Quốc tự biên tự diễn để tạo ra tranh chấp, mục đích chính là tìm một lý do chính đáng để tấn công đất nước chúng ta, hiện tại Phật châu đang ở trong tay Kiều Huyền Bân, có nghĩa là chúng đã ở trong tay của Khâu Quốc…”
“Cuộc chiến này dù có thể dập tắt được hay không thì vẫn cần phải tiêu hủy vũ khí hạt nhân phản vật chất trong tay Kiều Huyền Bân. Một khi nghiên cứu phát triển thành công, sức mạnh và sức công phá sẽ không thể lường được…”
“……”
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe A Lương giải thích, Kiều Huyền Thạc vốn đã xem xong những tư liệu này từ trước, cho nên giờ phút này cũng không có chăm chú lắng nghe, mà cúi đầu cầm di động nhắn tin.
“Nhược Hi, em có khỏe không?”
Một câu nói đơn giản đã chứa đựng tất cả những lo lắng, muộn phiền suốt mấy ngày qua của anh.
Ngay cả hiện tại dù sống chung một thành phố, nhưng vì vướng bận công việc nên việc về nhà thăm cô cũng là một điều quá xa xỉ.
Sau khi gửi tin nhắn đi, chờ một lúc cô cũng không có trả lời lại, Kiều Huyền Thạc nặng nề đặt điện thoại xuống, nhìn lên màn hình lớn tiếp tục làm việc.
Cuộc họp kéo dài đến 2 giờ 30 phút sáng.