CHƯƠNG 382: EM RỂ CŨ
Kiều Huyền Thạc hơi nắm chặt tay, cau mày, lâm vào trầm ngâm.
Một lát sau, Kiều Huyền Thạc nâng mắt lên nhìn về phía anh, rất nghiêm túc nói: “Đại ca bây giờ ở đâu?”
Kiều Huyền Hạo: “Khâu Quốc.”
“Khâu Quốc sao?” Sắc mặt Kiều Huyền Thạc chợt tối sầm lại.
Hai nước sắp xảy ra chiến tranh? Bây giờ đại sứ quán nước ta ở Khâu Quốc đã thông báo cho người trong nước đi mau chóng giải quyết công việc ở bên đó càng sớm càng tốt rồi trở về nước để hai nước khai chiến gặp nguy hiểm không đáng có.
Trước tình hình nguy cơ tiềm ẩn như vậy, trong nước hiện nay không có ai dám đi du lịch Khâu quốc, vậy mà Kiều Huyền Bân lại đi Khâu Quốc?.
Kiều Huyền Hạo lấy ra một tấm danh thiếp, chậm rãi đưa cho Kiều Huyền Thạc: “Chú ba, anh biết chú có năng lực tìm ra nơi anh cả mất tích, đây là danh thiếp của luật sự mà anh cả ủy nhiệm và giao cho tài liệu chuyển nhượng sở hữu cổ phần. Tuy rằng nhỏ bé, nhưng hi anh vọng chú có thể tìm được anh cả.”
Kiều Huyền Thạc cầm lấy danh thiếp đứng lên: “Em nhất định sẽ tìm được, em còn có chuyện cần giải quyết, em đi trước.”
Kiều Huyền Hạo gật đầu, tiếp tục lấy điện thoại ra xe.
Nhìn thấy anh nhàn nhã thảnh thơi như vậy, Kiều Huyền Thạc chỉ ảm đạm cười rồi xoay người rời khỏi nhà họ Kiều,
Ra khỏi Kiều gia, A Lương liền chào hỏi ngay.
Kiều Huyền Thạc đưa danh thiếp trong tay cho anh ta, nghiêm túc nói: “Điều tra rõ người này, tìm bằng được anh cả của tôi.”
“Rõ.” A Lương cấm lấy danh thiếp rồi theo anh đi về hướng chiếc xe.
Hai người lên xe, A Lương khởi động ô tô, hỏi: “Cậu ba, về quân khu sao?”
“Không, đến Điệp Phong Lâm.”
Biệt thự của Hách tiên sinh sao?”
“Ừm,” anh trả lời một tiếng rồi lấy điện thoại di động ra, tựa lưng vào ghế bấm gọi điện cho Kiều Nhất Xuyên.
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Kiều Nhất Xuyên: “Alo, Huyền Thạc à.”
Bây giờ đối với Kiều Nhất Xuyên, Kiều Huyền Thạc không muốn gọi ông ta một tiếng là ba nữa, cũng không muốn tha thứ cho lỗi lầm năm đó của ông ta.
“Ông muốn ly hôn sao?”
“Đúng vậy, lần trước ba yêu cầu con hủy bỏ lệnh đóng băng tài sản, ba đã đem tất cả bất động sản đi quyên góp, đem toàn bộ cổ phần của ba ở tập đoàn Kiều thị đều chuyển lại cho mẹ con, ba muốn bù đắp lại lỗi lầm lúc đó. Ba biết 4 người mẹ con các con sẽ không tha thứ cho ba. Ba chính là đã gieo gió gặt bão, ba …”
Kiều Huyền Thạc ngắt lời ông, nhàn nhạt nói: “Hách Nguyệt đã nói với tôi về đơn xin ly hôn của ông, tôi cũng đã xem đơn của ông, ông đã di chuyển hết toàn bộ tài sản của mình, sau đó muốn dùng ly hôn để chia một nửa tài sản của An Hiểu, loại việc làm như thế này, luận theo đúng trình tự pháp lý là không cho phép.”
Kiều Nhất Xuyên mỉm cười, rất bất lực: “Ba đã là nạn nhân của ả đàn bà khốn kiếp đó, ba bị lừa gạt nhiều năm như vậy, nuôi sống bà ta, coi bà ta như bảo bối. Tất cả những gì bà ta có hiện tại đều thuộc về ba.”
“Tôi hiểu rồi.” Huyền Thạc lạnh lùng nói: “Nếu ông suy nghĩ như vậy, tôi sẽ giúp ông hoàn thành, tôi sẽ đến bàn bạc với Hách Nguyệt bây giờ.”
“Huyền Thạc, con có thể giúp ba được đúng không?” Kiều Nhất Xuyên rất kích động nói.
Kiều Huyền Thạc im lặng, mặc dù anh không muốn giúp ông ta, nhưng anh muốn người đàn bà An Hiểu này sẽ phải trả giá đắt.
“Chờ đi, tòa sẽ tuyên phán cho ông ly hôn, và đem tài sản của An Hiểu phân chia một nửa, đến khi đó nếu bà ta không đưa cho ông một nửa tiền thì ông hãy bán đấu giá căn biệt thự đó.”
“Được.”
Kiều Huyền Thạc đột ngột ngắt cuộc điện thoại với Kiều Nhất Xuyên.
Xe đang chạy trên đường đi tới Diệp Phong Lâm, cảnh sách đẹp không sao tả xiết đến mức làm người ta mê mẩn.
Kiều Huyền Thạc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ Bạch Nhược Hi sẽ vui như thế nào nếu nhìn thấy cảnh đẹp như vậy?
Nghĩ vậy, anh liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Nhược Hi.
Bởi vì hai người không sống cùng nhau nên chỉ có thể qua điện thoại mà giảm bớt nỗi nhớ nhung trong lòng.
Đầu bên này, di động của Bạch Nhược Hi đổ chuông vang lên.
Kiều Huyền Thạc kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Người đàn ông lười biếng buông giọng điệu ngả ngớn: “Alo, em rể cũ, tìm em gái tôi có chuyện gì vậy?”
Kiều Huyền Thạc nhíu mày, sắc mặt tối sầm lại, trong lòng hơi căng thẳng, cất tiếng hỏi: “Sao anh lại trả lời điện thoại của Nhược Hi?”
Doãn Đạo cười: “Tôi là anh trai của cô ấy, nghe điện thoại không được sao? Hơn nữa bây giờ em gái tôi đang tắm, không có cách nào để trả lời cuộc gọi của cậu. Tôi sợ rằng em rể cũ chờ đợi sốt ruột nên giúp con bé nghe điện thoại một chút.”
Ban ngày ban mặt lại đi tắm sao? Lại còn cái giọng điệu khiêu khích của Doãn Đạo, mở miệng là nói một câu em rể cũ, hai câu em rể cũ, cảm giác cố tình nhấn mạnh điều đó.
“Gọi Nhược Hi nghe điện thoại.” Giọng điệu của Kiều Huyền Thạc trở nên nghiêm túc hơn, hơi thở rối loạn, và lòng anh cũng hơi luống cuống.
Anh không tin tưởng con người như Doãn Đạo.
Chết tiệt, cảm giác giống như đưa dê vào miệng cọp vậy.
Doãn Đạo cười hỏi: “Em rể cũ, cậu có chắc muốn tôi vào phòng tắm để đưa điện thoại cho em gái không?”
Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật sâu, đè chặt sự tức giận, tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng như xoắn lại với nhau vô cùng khó chịu.
“Không có sự đồng ý của Nhược Hi, cho dù anh là anh trai cô ấy cũng không có quyền trả lời điện thoại của cô ấy.” Kiều Huyền Thạc kìm nén cơn tức giận, bởi vì bây giờ thân phận của anh ta không còn là kẻ địch, mà là đồng minh, hơn nữa còn là anh rể, không thể đắc tội được.
“Không có cách nào khác, tôi chỉ có sở thích này thôi, thích tìm hiểu chuyện riêng tư của em gái tôi, em rể cũ à, hình như cậu cũng không có quyền gì để quản tôi. Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không liên quan đến cậu”. Giọng điệu khiêu khích của Doãn Đạo ngày càng tăng.
Kiều Huyền Thạc tức giận tột cùng, lạnh lùng nói, “Ngày mai bớt chút thời gian gặp mặt một lần đi.”
Doãn Đạo cười sảng khoái: “Sao? Ngày mai cậu định cầm súng hay dùng nắm đấm để nói chuyện với tôi, tôi có thể nói cho cậu biết, cậu chỉ cần chạm vào một sợi lông của tôi, tôi sẽ không đồng ý để em gái tiếp tục qua lại với cậu, cậu nên cẩn thận một chút.”
“…” Một cơn tức giận bùng cháy trong ngực Kiều Huyền Thạc như thiêu như đốt.
Lúc này, đầu bên kia truyền đến tiếng hô giận dữ của Bạch Nhược Hi phát ra từ điện thoại: “Tại sao anh lại trả lời điện thoại của tôi?”
Kiều Huyền Thạc nghe thấy giọng nói của Nhược Hi, trong lòng bình ổn một chút
Doãn Đạo nói một câu: “Là một cuộc gọi lừa đảo. Anh chỉ vừa chửi hắn một trận mà thôi”.
“Tút, tút …” di động bị căt ngang.
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc bỗng trở nên đen như mực và lạnh như băng. Đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao sắc bén. Nhìn chằm chằm vào màn hình, qua điện thoại di động hận không thể cho Doãn Đạo một viên đạn.
Chết tiệt, anh đã đưa em gái của anh ta trở về cho anh ta, vậy mà lại trở thành kẻ lừa đảo?
A Lương tò mò nhìn Kiều Huyền Thạc từ trong gương chiếu hậu, rất lo lắng hỏi: “Cậu ba, chúng ta có cần đi tới nhà họ Doãn không? Trông cậu như vậy có vẻ không thích hợp để đi nói chuyện công việc với Hách Nguyệt.”
Kiều Huyền Thạc từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, giọng điệu trầm lạnh nói: “Đi Doãn gia.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!