Đêm này. Sau khi Bạch Nhược Hy nhận được cuộc gọi từ Luật sư Miêu, cô trăn trở và thức trắng đêm. Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm ngồi ngoài ban công chật hẹp, ôm má, hai mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm, không có tiêu điểm, chìm vào suy nghĩ miên man. Mặt trời ấm áp từ từ lên cao, sương mù tan dần, ánh nắng sớm mai chiếu thẳng vào người Bạch Nhược Hy, khuôn mặt trắng nõn hồng hào. Trái tim vô lực đang vật lộn trong một vực sâu không thể nào tự giải thoát. Lời nói của luật sư Miêu văng vẳng bên tai cô. “Chồng cô đồng ý ký tên lên đơn ly hôn, nhưng anh ấy yêu cầu cô phải về nhà trước 12 giờ ngày mai để nói chuyện với anh ấy.” “Tôi không muốn gặp anh ấy, vì vậy tôi đã ủy thác cho cô đến đó.” “Theo tôi biết, chồng cô đã lấy danh thiếp của tôi, muốn từ văn phòng luật sư của tôi điều tra tung tích của cô từ, với năng lực của anh ta, tìm được cô là chuyện rất rất dễ dàng,anh ta đã nói như vậy, đối với cô là một sự tôn trọng. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ly hôn vẫn là cần thiết phải gặp mặt nói rõ ràng thì tốt hơn.” Bạch Nhược Hy dựa đầu vào tường, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, trái tim đau nhói, những giọt nước mắt trong veo nhạt nhòa từ khóe mắt lóe lên trong ánh mặt trời. Cô căn bản đã có thể hạnh phúc, có thể cùng nhau già đi với người đàn cô yêu thương. Nhưng tấm thân dơ dáy này sao có thể xứng với anh Ba yêu quý của cô? Số phận đáng chết kia, âm mưu chết tiệt kia đã bóp chết hạnh phúc của cô. Doãn Đạo vẫn cầm trong tay đoạn phim kinh tởm đó, giống như bom hẹn giờ uy hiếp cô. Cô không làm gì được, không thể làm được. Thật sự … không làm được. Trái tim dường như đang bị đốt cháy trong lò, loại đau đớn này ai có thể hiểu được đây? Suy tư hồi lâu, Bạch Nhược Hy mới hoàn hồn, chậm rãi đứng dậy, xoay người bước vào phòng. Bạch Nhược Hy rửa mặt, chải đầu, trang điểm, mặc quần áo xong liền xách túi đi ra ngoài. Một giờ sau. Vừa đúng mười một giờ, cô đứng trước ngôi biệt thự quen thuộc, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà to lớn trước mặt. Khuôn viên phía trước, cây dành dành trước đã phát triển một chút, hoa hướng dương được trồng cũng đã phủ kín toàn bộ mặt cỏ, có một vài bông hoa vàng đang lặng lẽ nở rộ. Đây là khu vườn do đích thân cô chăm sóc. Sau một vài ngày, bỗng trở lên xa lạ. Bạch Nhược Hy giữ chặt túi sách, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi. Cô hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên trời nhắm mắt lại để trấn tĩnh lại, những gì phải đối mặt trước sau vẫn phải đối mặt. Một lúc sau mới từ từ bước tới, ấn vào ổ khóa vân tay bên hông cửa sắt. Cánh cửa mở ra, lòng cô run lên. Cô bước vào ngôi nhà mà cô đã sống từ lâu, nhưng lại không có cảm giác về nhà mình nữa, chỉ còn lại nỗi xấu hổ, đau khổ và chua xót trong lòng. Bạch Nhược Hy đẩy cánh cửa to lớn bằng gỗ gụ ra, tiếng mở cửa trở lên rất lớn trong bầu không khí yên tĩnh. Cô dừng lại trước cửa ba giây, rồi bước vào. Trong phòng khách rộng rãi và sáng sủa, Kiều Huyền Thạc lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, thâm thúy mà ủ rũ, đôi mắt lạnh lùng nhìn hoa bách hợp trên bàn trà đã khô héo, hoa vì không ai thay nước trong bình, sớm đã trở nên tàn úa, toàn bộ căn nhà đều trở nên ảm đạm thất sắc. Ngôi nhà ngày nào còn ấm áp giờ không có người ở trở nên thanh lạnh. Bạch Nhược Hy nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của người đàn ông, đáy lòng rỉ máu, giống như hàng vạn con trùng độc đang cắn xé mà đau nhức. Khó chịu đến mức cổ họng như bị một bức tường ngáng trụ, nóng rát khó chịu. Sau có mấy ngày không gặp, anh đã gầy đi và tang thương. Sự ôn nhu trước đó như đã biến mất, sự lạnh lẽo bao trùm quanh thân càng thêm mạnh mẽ, bao trùm toàn bộ phòng khách rộng rãi, và không khí trở nên ngột ngạt. Bạch Nhược Hy lo lắng nuốt nước bọt, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, khẽ mở môi, nhưng giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, không dám phát ra âm thanh, trong mắt hiện lên một tầng sương mù. Sự kiên định của cô, sự quyết tâm của cô, cứ dễ dàng như vậy mà tan vỡ. Cô mở miệng, lại ngậm miệng và cắn chặt môi dưới. Lúc này, Kiều Huyền Thạc từ từ ngước mắt lên. Bạch Nhược Hy nhìn vào người đàn ông thâm thúy trong bóng tối, và trái tim chợt run lên. Anh hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, đường nét góc cạnh kiên định mà tang thương, cằm mơ hồ lộ ra những sợ râu đã mấy ngày không cạo, cảm giác linh hồn đều mỏi mệt không thể chịu đựng. Vào lúc này, ở nơi sâu thẳm nhất trái tim của Bạch Nhược Hy đang quặn thắt lại, hô hấp dồn dập giống như đang dùng dao nhọn đâm vào cổ họng mình. Bạch Nhược Hy cắn chặt môi dưới chịu đựng, nước mắt muốn trào ra, nhưng cô cố nén nuốt lại, miệng nở một nụ cười cứng ngắc. Không sai, cô là đang mỉm cười, lẳng lặng đối diện với người đàn phía trước, không nói một lời. Ánh mắt sâu thẳm và âm u của Kiều Huyền Thạc dừng lại ở mái tóc ngắn của cô, trái tim cô khẽ run lên, kéo theo cơn đau nhức nhối. Lúc này, trái tim thực sự như bị cắt. Cô ấy đã thay đổi. Bạch Nhược Hy sờ lên mái tóc ngắn của mình rồi từ từ cúi đầu xuống, cảm thấy căng thẳng lạ thường. Kiều Huyền Thạc đứng dậy, mặc kệ cô cắt tóc, thân hình cao lớn vạm vỡ đi về phía Bạch Nhược Hy, giọng nói khàn khàn từ tính: “Anh đi lấy bữa sáng cho em.” Không có ôm, không có hỏi han ân cần, không có bàn luận chuyện ly hôn. Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến trái tim của Bạch Nhược Hy đau lòng đên sắp vỡ vụn. Người đàn ông này chưa bao giờ nói lời ngọt ngào, chỉ âm thầm làm những việc tưởng chừng như không đáng kể nhưng lại khiến người ta ấm lòng. Cô nên làm gì bây giờ? Anh yêu thương cô sâu đậm như thế, làm thế nào mới không khỏi tổn thương anh? Kiều Huyền Thạc đi ngang qua cô, Bạch Nhược Hy bỏ qua giọng nói nghẹn ngào, vội vàng hét lên: “Anh Ba, không cần nấu cho em nữa.” Kiều Huyền Thạc dừng chân lại, lưng thẳng đơ, giọng nói khàn khàn trầm thấp lạ thường, lẩm bẩm: “Anh không phải tùy tiện nấu ăn cho người ta, trừ em ra, không có ai khác.” Bạch Nhược Hy đột nhiên che miệng, giọng khóc yếu ớt bật ra, nước mắt vỡ òa như hồng đê, không kìm được nước mắt từ từ rơi trên gò má trắng nõn. Đau lòng đến phát điên. Nếu cô có thể chết ngay lúc cô nhảy xuống biển, thì tốt biết bao? Không cần phải làm tổn thương người mình yêu, không cần phải chịu đựng nỗi đau mà sống còn hơn chết, không cần mang thân xác bẩn thỉu này mà sống. Người đàn ông dường như cảm thấy ở phía sau lưng Bạch Nhược Hy chịu đựng khóc lóc, anh không có dũng khí quay đầu lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi buồn trong lòng, tỏ ra không sao cả. “Nhược Hy, chỉ cần em về nhà an toàn, những chuyện khác đều không quan trọng.” Bạch Nhược Hy lén lau nước mắt, quyết tâm và tuyệt tình. Đau đến chết lặng, liền cảm giác như không đau vậy. Cần phải chấm dứt thì nên chấm dứt. Bạch Nhược Hy cô là một người không có tốt số và số phận đã chú định cô tuổi già sẽ cô đơn, cô không thể hy vọng điều gì? Không khí dường như đông cứng và lạnh kinh khủng. Bạch Nhược Hy nhẹ nhõm nói: “Anh Ba, em trở lại là muốn cùng anh bàn chuyện ly hôn.” “…” Kiều Huyền Thạc im lặng không lên tiếng, nhưng đưa lưng về phía Bạch Nhược Hy khí thế từ từ trở nên lạnh lẽo, hai tay nắm thành quyền, mơ hồ có thể thấy những đường gân nổi lên mờ ảo lộ ra trên mu bàn tay. “Luật sư nói với em rằng anh đã đồng ý ly hôn. Em đã đến đúng giờ đã thỏa thuận. Xin anh hãy ký vào đơn ly hôn.” Bạch Nhược Hy nhìn bóng lưng rộng rãi và cô độc của Kiều Huyền Thạc, đầu ngón tay khẽ run lên, trong ánh mắt tất cả đều là anh. “Tại sao?” Giọng nói khàn khàn của Kiều Huyền Thạc càng trở nên nặng nề, như được lọc ra và nghẹn ngào, khó khăn mà phát ra từng chữ hỏi: “Chúng ta vốn luôn ở chung rất hợp nhau, em đã nói muốn chúng ta hoạn nạn có nhau, cùng nhau tới đầu bạc, chúng ta còn chuẩn bị sinh con.” “……” Bạch Nhược Hy cắn chặt môi dưới, nước mắt lại trào ra trong hốc mắt, cô chịu đựng, chịu đựng một cách khó khăn, sắp đem môi dưới cắn tới chảy máu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng chính cô sẽ không duy trì nổi. Cô không mạnh mẽ được như vậy. Hóa ra, cô yêu người đàn ông này nhiều hơn cô tưởng. Đột nhiên, Kiều Huyền Thạc quay lưng lại với cô và từ tốn nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết.”