Bạch Nhược Hy rơi vào trầm mặc,
Doãn Đạo nhướng mày nhìn cô, cất
giọng đầy tự tin: “Tập đoàn Kiều Thị
giá trị vốn hóa sáu trăm tỷ, anh ta
trước đây quả thực có sáu mươi tỷ
vốn cổ phần, nhưng theo tôi biết,
anh ta không giữ lại chút nào, tất cả
đều chuyển cho anh Hai của anh ta
Kiều Huyền Hạo rồi.”
Sáu mươi tỷ?
Bạch Nhược Hy giật mình, kinh
ngạc nhìn Doãn Đạo.
Cô nghĩ nó khoảng mấy tỷ thôi,
không ngờ rằng giá trị thị trường
bây giờ lại cao như vậy.
Bạch Nhược Hy chỉ là cảm động,
đồng thời ngạc nhiên về con số này.
Doãn Đạo lại tưởng cô đang đau
lòng, cô chê bai, anh ta nhìn vẻ mặt
cô, nhướng mày cười nói: “Cái người
gọi là chồng em bây giờ, chỉ là một
quân nhân lĩnh lương của nhà nước,
anh ta yêu đất nước, quân đội và sự
vỗ về từ dân chúng của anh ta, làm
gì có thời gian mà lo cho cô? Càng
không có cách nào cho cô cuộc
sống xa hoa.”
Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen.one để đọc truyện nhé
“Vậy thì đã sao?” Tâm trạng Bạch
Nhược Hy bình tĩnh trở lại, cô cảm
thấy cuộc sống bây giờ đã rất sung
túc, lương của chồng cô gấp hai
mươi lần lương của nhân viên bình
thường, mỗi năm mấy triệu, cô
không cảm thấy đây là con số ít.
Giọng điệu của Doãn Đạo thêm vài
phần nghiêm túc: “Rời xa Kiều
Huyền Thạc, tôi lấy cô.
Đột nhiên, trái tim Bạch Nhược Hy
đập bịch một tiếng, hoảng hồn
nghệch mặt nhìn người đàn ông
trước mặt.
Gì…
Lấy cô?
“Giá trị thị trường của Công ty Doãn
Gia và Tập đoàn Kiều Thị tương
đương, quan trọng là tôi nắm năm
mươi phần trăm cổ phần trong tay,
bản thân tôi có giá trị bao nhiêu, cô
tự tính đi.”
Bạch Nhược Hy cảm thấy trán toát
hết mồ hôi lạnh, người đàn ông này
không giống như đang nói đùa.
“Tôi không quan tâm cô đã qua tay
người đàn ông khác, tôi cũng sẽ
không làm công chứng tài sản
trước khi kết hôn, lấy tôi, cô sẽ trở
thành phú bà cả đời này hưởng vinh
hoa phú quý.”
Người đàn ông này đúng là tên
điên.
Bạch Nhược Hy nuốt nước bọt cho
nhuận giọng, hỏi: “Anh yêu tôi sao?”
“Không yêu.” Doãn Đạo nói chắc
như định đóng cột.
Bạch Nhược Hy cười lớn, lập tức
cảm thấy thoải mái.
“Có phải tôi nên ghen ty với Doãn
Nhụy không, có một người anh yêu
thương cô ta như vậy, thà đánh đổi
hạnh phúc của mình để giành hạnh
phúc cho em gái.
Doãn Đạo đột nhiên cười sảng
khoái: “Ha ha… hạnh phúc? Tôi
chưa bao giờ cảm thấy phụ nữ và
hôn nhân có thể mang lại hạnh
phúc cho mình, đó là những phụ
kiện không cần thiết trong cuộc
sống của tôi, đối với Doãn Đạo tôi
mà nói có cũng được không có
cũng chẳng sao.”
“Anh Doãn, xin lỗi, tạm thời tôi
không nghĩ đến việc ly hôn, cho dù
có ly hôn rồi, tôi cũng không nghĩ
đến việc sẽ lấy anh.”
Nói xong, Bạch Nhược Hy cầm túi
xách đứng lên: “Tôi vẫn phải đi làm,
xin đi trước.”
“Tôi cho cô ba ngày suy nghĩ.”
Khuôn mặt người đàn ông lập tức
trở nên u ám.
Bạch Nhược Hy nheo mắt, rất
nghiêm túc nói: “Không cần cho tôi
thời gian, tôi không cân nghĩ.”
Doãn Đạo nhướng mày cười, ngửa
cổ tức giận nốc cạn ly rượu trong
tay, lạnh lùng nhả ra từng chữ từng
chữ: “Cơ hội tôi đã cho cô rồi, không
muốn lấy tôi cũng không sao, cô rời
khỏi Kiều Huyền Thạc, em gái tôi
mới có khả năng.”
Bạch Nhược Hy không thể hiểu, tại
sao những người này lại ích kỷ như
vậy?
Kiều Huyền Hạo luôn miệng nói yêu
cô, nhưng lại không bằng lòng tác
thành cho cô và Huyền Thạc mà
không cần điều kiện gì.
Doãn Đạo yêu em gái mình, nhưng
lại dùng thủ đoạn hủy hoại hạnh
phúc của người khác để đổi lại hạnh
phúc cho em gái, tình yêu của
những người này sao lại ích kỷ vụ lợi
như vậy?
Hoặc là quan điểm sống không
giống nhau, cô không thể nào hiểu
được.
Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen.one để đọc truyện nhé
Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng cúi đầu
chào anh ta, sau đó, quay người đi
ra cửa.
Quay lưng về phía người đàn ông,
Bạch Nhược Hy đã căng thẳng đến
mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngồi
run rẩy đến bây giờ cũng không dễ
dàng chút nào.
Vẫn chưa ra khỏi cửa, giọng nói
lạnh lùng của người đàn ông từ phía
sau truyền đến: “Tôi sẽ khiến cô
cam tâm tình nguyện rời xa Kiều
Huyền Thạc, nếu thực sự không thể,
tôi sẽ hủy hoại cô.
Bạch Nhược Hy đột ngột dừng
bước, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn
chân truyền đến lạnh thấu xương
sống lưng, cô hoảng hốt lo lắng
nhìn ra cửa.
Cô bất giác nắm tay thành nắm
đấm, cắn nhẹ môi, trong lòng vô
cùng hoảng hốt.
Doãn Đạo từ từ đứng dậy, quay
người đối diện với Bạch Nhược Hy,
nhìn bóng lưng mảnh mai của cô,
vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi nói
được làm được, không muốn chết
thì mau rời khỏi anh ta, nếu không
cô sẽ chết rất thảm.”
Bạch Nhược Hy siết chặt nắm tay,
móng tay cắm vào da thịt nơi lòng
bàn tay, trong lòng càng thêm bối
rối, tuy rằng đây chỉ là lời đe dọa,
nhưng cô biết người đàn ông này
nói được làm được.
Quay lưng về phía Doãn Đạo, Bạch
Nhược Hy kiên định lớn tiếng nói:
“Nếu đây là số phận của Bạch
Nhược Hy tôi, vậy tôi chấp nhận số
phận của mình. Nhưng cảm ơn anh
đã nói cho tôi biết điều này, tôi sẽ
không ly hôn, nhưng sẽ luôn cảnh
giác đề phòng, để tránh việc anh cử
người mưu sát, tôi cũng sẽ tăng
cường rèn luyện bản thân, khiến
mình trở nên mạnh mẽ hơn.”
Bạch Nhược Hy tiến lên một bước,
mở cửa bước ra ngoài.
Doãn Đạo nhìn theo bóng lưng cô,
rơi vào trâm tư, có chút cảm giác
phức tạp khó nói, trong lòng anh ta
có chút chua xót.
Có lẽ đã có quá nhiều phụ nữ tìm
mọi cách để lấy anh ta, gặp một
người từ chối anh ta, anh ta có chút
chưa kịp thích ứng.
Hoặc có lẽ thái độ hòa nhã và tính
cách cứng rắn của Bạch Nhược Hy
đã khiến anh ta cảm thấy rất quen
thuộc.
Vừa ra khỏi cổng nhà họ Doãn.
Doãn Nhụy ngẩng mặt đi đến,
khoảng khắc nhìn thấy Bạch Nhược
Hy, cô ta cũng chững lại, sắc mặt tối
sầm lại, ánh mắt ngạc nhiên.
Nhưng chỉ là thoáng qua, cô ta lập
tức khôi phục thần sắc, đi về phía
trước vài bước đến trước mặt Bạch
Nhược Hy, nhẹ nhàng dịu giọng nói:
“Nhược Hy, sao cậu lại đến đây, là
anh mình đưa cậu đến sao?”
”…. Bạch Nhược Hy im lặng, nhìn
khuôn mặt dịu dàng cùng vẻ mặt lo
lắng của cô ta, nếu không biết cô ta
là kiểu người gì, cô thật sự đã bị
“lòng tốt” của cô ta lừa gạt.
Doãn Nhụy bước tới, nắm chặt lấy
bàn tay của Nhược Hy: “Nhược Hy,
anh trai mình có làm gì cậu không?”
Cô ta nhìn cô từ trên xuống dưới
một lượt, giọng điệu lo lắng: “Cậu
có bị thương không?”
Bạch Nhược Hy lạnh lùng rút tay về,
nở một nụ cười khinh thường: “Doãn
Nhụy, ở đây không có ai, đừng giả
bộ trước mặt tôi nữa, cô không cảm
thấy thấy kỳ cục sao?”
“Cậu có ý gì thế?” Doãn Nhụy bực
bội bĩu môi: “Mình thực sự lo lắng
cho cậu, tình bạn của chúng ta đã
hơn hai mươi năm rồi. Mặc dù mình
đã làm chuyện có lỗi với cậu, nhưng
cậu cũng từng làm chuyện có lỗi với
mình, mình đều có thể cho qua mọi
chuyện, sao cậu vẫn cứ thế này, so
đo tính toán, cậu không cảm thấy
bản thân rất ích kỷ sao?”
“Vậy cô cứ coi như tôi ích kỷ đi,
mong cô sau này gặp nhau, cô cứ
coi tôi như người lạ là được, tôi
không muốn nghe những lời giả dối
của cô nữa, càng không muốn nhìn
thấy bộ mặt giả tạo này của cô.
Bạch Nhược Hy dứt lời, đi thẳng qua
người cô ta bước xuống bậc cửa.
Doãn Nhụy lập tức quay người, hét
lên với cô: “Nhược Hy, loại con gái
xấu xa hết mức như cô không xứng
với Huyền Thạc.”