Mỗi một ngày, chuyện hạnh phúc
nhất không gì bằng sáng sớm, nhìn
thấy người yêu dấu nhất, triền miên
không cho xuống giường.
Buổi sáng này nhiệt tình như lửa.
Triền miên qua đi, Kiều Huyền Thạc
nấu xong bữa sáng cho cô, đưa cô
đi làm như trước đây.
Cho dù người đàn ông này bận rộn
nhiều việc, cũng sẽ không bỏ lơ
cảm nhận của cô.
Xe của Kiều Huyền Thạc dừng trước
sân tòa án, nhất định phải đưa mắt
nhìn cô đi vào tòa án mới yên tâm
rời đi.
Vẻ mặt Bạch Nhược Hy tràn đầy
hạnh phúc.
Vừa đi vào sảnh tòa án, hai người
đàn ông âu phục thẳng thớm đứng
dậy khỏi ghế sô pha khu nghỉ ở
sảnh, bọn họ đi đến chỗ Bạch
Nhược Hy, chặn trước mặt cô.
Hai người đàn ông cao lớn đứng
trước mặt Bạch Nhược Hy, khí thế
hùng hổ, Bạch Nhược Hy khẽ giật
mình, ngạc nhiên nhìn bọn họ.
“Cô Bạch, Chủ tịch chúng tôi muốn
gặp cô, mời đi theo chúng tôi một
chuyến.”
Giọng điệu này là đang mời sao?
Bạch Nhược Hy nhíu mày nhìn hai
người đàn ông xa lạ trước mặt, lòng
cô hơi hoảng, không khỏi chậm rãi
thò tay vào túi quân sờ điện thoại,
chuẩn bị sẵn sàng gọi người, tạm
thời coi như bình tĩnh mở miệng hỏi:
“Chủ tịch của các anh là ai?”
“Doãn Đạo.”
Bạch Nhược Hy căng thẳng nuốt
nước miếng, nghe thấy cái tên này
đã cảm giác sống lưng run lên.
Anh trai của Doãn Nhụy?
Cô không thể dây vào tên cuồng em
gái đó được.
“Xin lỗi, tôi còn phải đi làm, không
có thời gian qua đó.’
“Cô Bạch, xin đi theo chúng tôi một
chuyến, công việc của cô có thể xin
phép nghỉ, có thể bỏ bê công việc,
cũng có thể từ chức. Nhưng Chủ
tịch chúng tôi không thích chờ.”
Bạch Nhược Hy hừ lạnh một tiếng,
không nhịn được cười.
Đúng là huênh hoang vênh váo, rất
phù hợp với tính cách của Doãn
Đạo.
“Nếu như tôi không đi thì sao?”
Giọng Bạch Nhược Hy nặng hơn
mấy phần, tức giận mở miệng.
Người đàn ông vẫn bình tĩnh như
trước, gắn từng chữ: “Cô không có
lựa chọn.”
“Ha.” Bạch Nhược Hy lại hừ một
tiếng đầy khinh miệt, ghét cay ghét
đăng người đàn ông này, ngông
cuồng đến mức phái người đến tòa
án mời cô như thế, không mời nổi
liên bắt cóc à?
Đây là tòa án, trong mắt anh ta
không còn pháp luật gì nữa đúng
không?
Thoát được lần đầu tiên cũng chưa
chắc thoát được lần hai, Bạch
Nhược Hy cảm thấy với loại đàn
ông như Doãn Đạo, nếu như chỉ trốn
tránh thì không thể nào khiến anh ta
buông bỏ thù hận được.
“Chờ tôi một chút, tôi đi xin nghỉ”
Bạch Nhược Hy lạnh nhạt nói với
bọn họ, vượt qua người bọn họ, đi
vào thang máy của tòa án.
Hai người đàn ông tránh ra như võ
cùng chắc chắn, yên lặng chờ ở
sảnh.
Đúng như Bạch Nhược Hy nghĩ, bọn
họ không sợ cô trốn, có thể trốn
được một ngày, không trốn được cả
đời.
Bạch Nhược Hy xin Hách Nguyệt
nghỉ, dặn nếu cô không trở về trong
vòng hai tiếng thì hãy báo cảnh sát.
Hách Nguyệt khuyên cô thông báo
cho Kiều Huyền Thạc, cô lắc đầu,
cười nói: “Em biết anh Ba có thể giải
quyết tất cả mọi chuyện giúp em,
anh ấy có thể bảo vệ em, thế nhưng
em không thể suốt ngày dính vào
người anh ấy như thú cưng được,
bắt anh ấy làm vệ sĩ của em hai
mươi tư giờ một ngày, em phải học
được cách tự bảo vệ mình, trở nên
mạnh mẽ, không để anh ấy phải lo
lắng.”
Hách Nguyệt tán thành, cũng cho
nghỉ.
Bạch Nhược Hy ngồi lên xe của bọn
họ, bình tính đi cùng, trong lòng
nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng
cô không lo lắng sẽ xảy ra chuyện
gì, đất nước này vẫn có luật pháp.
Nhà họ Doãn.
Một ngôi biệt thự kiểu cổ.
Xe chạy vào sân nhà họ Doãn, Bạch
Nhược Hy vô cùng quen thuộc nơi
này, dù sao khi còn bé thỉnh thoảng
cô cũng sẽ qua bên này ở một hai
ngày.
Cha mẹ Doãn Nhụy khá có học
thức, hiên lành hòa ái, bình dị gân
gũi.
Bọn họ thích đi du lịch nhất, suốt
năm du lịch vòng quanh thế giới,
tình cảm tốt đến mức khiến người
†a hâm mộ.
Doãn Đạo có thể đưa cô đến nơi
này, chắc là cha mẹ không ở nhà,
cho nên mới dám cho vệ sĩ đưa cô
tới đây nói chuyện, nếu cha mẹ anh
ta ở đây, cô tới có khả năng sẽ biến
thành khách quy.
Đi vào phòng khách cổ kính trang
nhã, bởi vì bà Doãn là người phụ nữ
hiền lành, thích những gì đơn giản
cổ xưa, cho nên căn nhà này cũng
được trang trí vô cùng ấm áp.
Phòng khách toàn dùng đồ gõ, trên
chiếc ghế sang trọng là một người
đàn ông nhàn nhã ngôi vắt chéo
chân, dang hai tay tựa lưng vào ghế.
Nghe thấy tiếng bước chân cô đi
đến, người đàn ông này cũng không
có phản ứng, vẫn ung dung ngồi đó.
“Chủ tịch, đã đưa cô Bạch đến rồi.”
Vệ sĩ vẫn cung kính nói.
Doãn Đạo giơ tay phất phất, ra hiệu
cho bọn họ ra ngoài.
Hai người đó hiểu ý, lập tức quay
người rời đi, Bạch Nhược Hy đứng
đẳng sau người đàn ông, nhìn bóng
lưng anh ta, im lặng.
Người đàn ông này bình tĩnh lạ
thường.
Qua một lát, Bạch Nhược Hy chậm
rãi đi qua, không đợi Doãn Đạo chào
cô đã ngồi xuống đối diện anh ta,
bình tính mở miệng: “Xin hỏi anh
tìm tôi có chuyện gì?”
Doãn Đạo cười nhạt: “Có lá gan đấy,
không nói cho chồng cô biết mà tới
thẳng luôn, không sợ chết à?”
“Chắc hẳn anh Doãn càng không
muốn chết hơn, nếu như mang tôi
tới trước mắt bao người, còn muốn
ra tay với tôi, vậy khác nào hại chính
anh đâu?”
Doãn Đạo không khỏi cười một
tiếng, ngước mắt nhìn về phía Bạch
Nhược Hy, như đang tán thưởng sự
dũng cảm của cô.
Người đàn ông nheo đôi mắt lạnh
lẽo, ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn
non mịn của cô, rồi lại quan sát
dáng người cô, trực tiếp mở miệng
hỏi: “Năm nay cô bao tuổi?”
“Bằng tuổi em gái anh, hai mươi lăm
tuổi.” Bạch Nhược Hy bình tĩnh trả
lời anh ta, chờ anh ta nói ra mục
đích.
“Nếu như đặt vào vị trí của đàn ông,
đúng là nhan sắc của cô hơn Tiểu
Nhụy một bậc.”
Đây là lời khen à?
Rốt cuộc người đàn ông này có ý gì,
trước đó đánh cô ác như vậy, bây
giờ lại khen cô à?
Bạch Nhược Hy để túi xách bên
người, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt
của anh ta, chậm rãi nói: “Cám ơn.”
Doãn Đạo đứng lên, quay người đi
đến trước tủ rượu bên cạnh, lấy ra
hai ly thủy tinh và một chai rượu tây.
Bạch Nhược Hy cảnh giác nhìn theo
theo bóng dáng của anh ta.
Anh ta thong thả rót hai ly rượu,
quay lại đi đến trước mặt Bạch
Nhược Hy, đưa ra.
Rót rượu cho cô à?
Người đàn ông này có âm mưu gì?
Mặc dù Bạch Nhược Hy rất lo lắng,
nhưng vẫn nhận ly rượu.
Doãn Đạo nhấp một ngụm rượu,
chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện
Bạch Nhược Hy, chậm rãi mở
miệng: “Doãn Đạo tôi không thích
lòng vòng, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho
cô mục đích tôi mời cô tới.”
“Mời nói.’ Bạch Nhược Hy không
uống rượu của anh ta, cầm ly để lên
bàn trà.
“Trả lại Kiều Huyền Thạc cho em
tôi. Người đàn ông tự phụ nói.
Bạch Nhược Hy không khỏi mím
mỗi cười khẽ, tự đáy lòng cô bội
phục bộ não của hai anh em này
thật đấy, rốt cuộc chứa phân gì vậy,
có hiểu cái gì gọi là tình cảm
không?
Dừng một chút, Bạch Nhược Hy
nhìn vào mắt anh ta, nghiêm túc
hỏi: “Anh cảm thấy Kiều Huyền Thạc
là món hàng à? Có thể chuyển
nhượng, có thể đưa tặng?”
“Chỉ cần cô chịu rời khỏi anh ta,
không cần phải để ý những chuyện
khác, tôi tin em gái tôi có năng lực
chiếm được trái tim anh ta.”
Tim Bạch Nhược Hy khẽ run lên, tự
dưng hoảng hốt với câu nói này của
anh ta, đúng vậy, cô cũng cảm thấy
Doãn Nhụy có năng lực này, cho dù
không chiếm được trái tim Kiều
Huyền Thạc, Doãn Nhụy cũng có
năng lực dơ bẩn khiến Kiều Huyền
Thạc cưới cô ta.
Càng như vậy, cô càng sẽ không
buông tay.
Cô cũng sợ chứ.
Bây giờ Kiều Huyền Thạc cũng
không ghét Doãn Nhụy, cũng không
biết rốt cuộc Doãn Nhụy là người
như nào, lần trước còn giấu cô lén
đi gặp Doãn Nhụy, hai người họ ôm
nhau trong mưa.
Mặc dù cô cố tình lơ đi chuyện đó,
nhưng không có nghĩa là cô không
lo lắng, không có nghĩa là cô không
SỢ.
Cô từ bỏ tất cả để ở bên người đàn
ông này, mọi người xa lánh cũng
chẳng sao, bây giờ lại bắt cô buông
tay ư? Cô không làm được.
********
CHƯƠNG 1: CÔ CỞI HẾT QUẦN ÁO RA
Tôi tên Trần Cẩn Phong, là một cử nhân đại học xui xẻo.
Vừa tốt nghiệp đại học, không tìm thấy công việc cũng thôi đi, ba ở nhà còn gặp tai nạn bị xe tông, tài xế gây tai nạn không có tiền, mặc dù đã bị giam, nhưng ba tôi bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, cần gấp tiền chữa trị.
Tôi ra ngoài mượn tiền cả ngày, nhưng đáng tiếc không mượn được đồng nào.
Quay về nhà trọ, tôi ngồi phịch xuống sofa, vô cùng đau đầu.
Nhưng chính vào lúc này, tôi nghe thấy tiếng ‘ư ư a a’ từ phòng ngủ phía đông truyền tới.
Phòng ngủ phía đông là của Diêu Mộc Thanh, cô ta là khách trọ nữ cùng thuê với tôi, tự xưng là kế toán công ty nào đó, nhưng giờ này mới bốn giờ chiều, cô ta nên đi làm mới phải.
Lặng lẽ kê ghế, tôi đứng trên ghế, xuyên qua khe hở phía trên cửa nhìn vào phòng Diêu Mộc Thanh.
Trong phòng, Diêu Mộc Thanh đang quỳ trên giường đối diện tôi, sắc mặt tràn đầy thống khổ, mà trên người cô ta không còn mảnh vải, hoàn toàn lộ ra thân hình căng đầy, bóng mướt của cô ta. Mà sau lưng Diêu Mộc Thanh là một người đàn ông, bụng phệ, bây giờ đang quỳ sau thân thể mềm mại của cô ta, hung hăng chuyển động cơ thể.
Tôi rất kinh ngạc, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là trong phòng còn có bóng dáng của một người đàn ông khác, đó là một tên đầu trọc. Sau khi ông già làm xong chuyện, tên đầu trọc nằm sấp lên, mà Diêu Mộc Thanh lại không cự tuyệt!!!
Diêu Mộc Thanh rất đẹp, vóc dáng cũng rất quyến rũ, tiếng kêu đó như tiếng gọi của tự nhiên, làm tôi miệng khô lưỡi đắng.
Nhưng tôi vẫn không thể tin, cô ta tự xưng làm quản lý, lại sẽ làm chuyện đó với cùng lúc hai người đàn ông!
Cho tới lúc tên đầu trọc cũng làm xong việc, ông ta vứt một cọc tiền lên mặt Diêu Mộc Thanh, tôi mới ý thức được rằng công việc thực sự của cô ta là gì.
Vội vàng dẹp ghế rón rén tay chân rời đi, tôi núp vào phòng ngủ cách vách, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cho tới lúc nghe thấy hai người đã rời đi, Diêu Mộc Thanh vào nhà vệ sinh tắm rửa, tôi mới dám quay về phòng khách, giả bộ như không biết gì.
Diêu Mộc Thanh tắm xong bước ra, nhìn tôi một cái: “Không cần giả bộ, tôi vừa nãy nhìn thấy cậu qua khe cửa rồi.”
Lời của cô ta làm tôi rất ngượng ngùng.
Nhưng Diêu Mộc Thanh không nói gì nữa, uống cốc nước, vuốt ve mái tóc ẩm ướt của cô ta, hỏi: “Ba cậu sao rồi, mượn được tiền chưa?”
Tôi lắc đầu, nói đại khái tình huống cho cô ta biết.
Diêu Mộc Thanh im lặng một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Tôi có một cách, mặc dù hơi… nhưng tốt xấu gì cũng là một cách.”
Sau đó cô ta nói cho tôi biết, có thể giới thiệu bà chủ của cô ta cho tôi, tôi đi mượn tiền bà chủ cô ta, sau đó dùng thân thể để trả nợ. Nói trắng ra cũng chính là đi làm thiếu gia (trai bao)
Ngửi mùi thơm trên người Diêu Mộc Thanh, nhìn thân thể như ẩn như hiện của cô ta qua lớp váy ngủ mỏng manh, làm tôi không nhịn được có chút miệng đắng lưỡi khô.
“Nhưng tôi chưa từng làm chuyện đó, chưa lần nào, người ta cần kỹ thuật, tôi không biết, tôi không biết tư thế nào cả…”
Nói rồi, tôi cũng ngại ngùng nói tiếp, còn có thể cảm thấy được mặt mình nóng bừng.
Diêu Mộc Thanh lại vô cùng kinh ngạc: “Cậu còn là trai tân à? Trai tân càng đáng giá, căn bản không cần kỹ thuật, sớm biết cậu là trai tân, tôi đã ăn sạch rồi!”
Lời của Diêu Mộc Thanh làm mặt tôi càng đỏ hơn, trong lòng băn khoăn bất an, không biết như thế nào mới tốt.
Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của bệnh viện, bác sĩ nói với tôi, kêu tôi nhanh chóng đóng tiền, nếu không hai chân của ba già không chỉ không giữ được, mà tính mạng cũng sẽ có nguy hiểm.
Cuộc điện thoại này, làm lòng tôi kiên định, cho nên tôi đồng ý với Diêu Mộc Thanh, xin cô ta giúp tôi liên lạc với bà chủ cô ta.
Rất nhanh, bà chủ của Diêu Mộc Thanh – Trương Ngọc Dung đã tới, cô ta là cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa trang điểm cũng rất kiều diễm.
Cô ta đánh giá tôi một phen, sau đó cố ý ưỡn bầu ngực căng tràn, trực tiếp khiến tôi nhìn đỏ mặt tía tai, bên dưới còn không nhịn được có phản ứng.
“Thật sự là trai tân, điều kiện cũng không tệ, chị Trương thu cậu rồi.”
Sau đó, Trương Ngọc Dung lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi liên tục vài cuộc điện thoại, mở miệng ông chủ này ngậm miệng ông chủ nọ.
Gọi một lúc, Trương Ngọc Dung bèn nhét điện thoại vào lại trong túi, phân phó tôi đi với cô ta.
Xuống lầu, lên xe của Trương Ngọc Dung, sau đó cô ta kéo tôi đi, cũng không biết muốn đi đâu.
Trên đường, cô ta cho tôi hai viên thuốc, nói là lát nữa uống trước khi hầu hạ khách quý.
Tôi không biết thuốc đó là gì, nhưng chữ tiếng Anh bên trên tôi biết, Viagar, cũng chính là thuốc trợ lực.
Nhìn hai viên thuốc này, tôi trầm tư, sau đó có thể phải gặp phải một bà già yêu cầu mạnh, nhưng vì tiền, tôi chịu.
Không lâu sau, Trương Ngọc Dung bèn kéo tôi tới một căn phòng trong khách sạn năm sao, cô ta kêu tôi đợi một chút.
Tôi thành thực đợi, trong lòng rất băn khoăn.
Rất nhanh, Trương Ngọc Dung đã dẫn khách quý tới, phân phó tôi chiêu đãi thật tôi, cô ta bèn rời khỏi phòng.
Khách quý được dẫn vào quần áo rất xa hoa, mái tóc dài đỏ rượu, còn đeo kính râm to che nửa khuôn mặt. Lúc cô ta lấy kính râm xuống, trong lòng tôi không nhịn được run rẩy, cô ta rất xinh đẹp, thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến tim tôi đập tăng tốc thình thịch thình thịch, tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ cô ta, cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi mà thôi.
Giao lần đầu tiên cho người phụ nữ đẹp như vậy, hơn nữa còn có thể kiếm tiền, tôi biết đủ rồi, không thua thiệt, tôi bằng lòng!
Tay cô ta cầm kính râm, đôi môi chúm chím xinh đẹp ngậm gọng kính, đánh giá trên dưới tôi một lúc, sau đó kêu tôi bắt đầu.
“Bắt đầu cái gì?”
Tôi ngây ra, tôi căn bản không biết cô ta kêu tôi bắt đầu cái gì.
Sau đó cô ta liền cười, nhả gọng kính ra, nói: “Cậu cởi hết quần áo.”
Tôi lúc này mới sực tỉnh, ngây ngốc cởi quần áo. Nhưng trong quá trình cởi, không cẩn thận làm rơi hai viên thuốc Trương Ngọc Dung đưa.
“Trương Ngọc Dung kêu tôi trước khi hầu hạ cô thì uống hai viên thuốc này, tôi quên mất…”
Tôi rất xấu hổ, tôi muốn tìm nước mau chóng uống thuốc, nhưng cô ta căn bản không cho tôi cơ hội, trực tiếp dùng giày cao gót dẫm nát hai viên thuốc, sau đó cười vứt cho tôi bộ quần áo, kêu tôi mặc lên.
Đó là quần áo da, liền thân, mặc rất khó chịu, chỉ có hai tay và phần dưới lộ ra ngoài.
Tôi vừa mặc lên, sau đó cô ta đi tới phía sau tôi.
Lập tức, tôi đã cảm thấy có giày cao gót dừng trên sống lưng tôi, đồng thời những sợi dây trói buộc trên đồ da đã bị kéo chặt, trói tôi như cái bánh ú.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!