Bầu không khí trong phòng nghỉ
bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Bạch Nhược Hy cảm giác mình như
bóng đèn, không được tự nhiên lắm.
Điều khiến cô khó tin là Hách
Nguyệt và Lam Tuyết từng có quan
hệ yêu đương?
Từng ngủ ba năm là khái niệm gì,
đây không phải quan hệ yêu đương
bình thường.
Cô chậm rãi lui lại, rời khỏi phòng,
đóng cửa lại.
Để lại không gian cho hai người lâu
rồi mới gặp này.
Trong phòng.
Khóe mắt Lam Tuyết liếc thấy Bạch
Nhược Hy đã rời đi, tâm tình trở nên
căng thẳng, ra vẻ bình tĩnh ngẩng
đầu nhìn về phía Hách Nguyệt, cười
khẽ: “Không ngờ lại gặp anh ở đây,
đã lâu không gặp thiếu gia Nguyệt
rồi.
Hách Nguyệt khẽ nhíu mày, nhìn cô
từ trên xuống dưới, lạnh lùng cười
châm chọc: “Đúng vậy, đã lâu rồi,
năm tháng không tha cho ai cả nhỉ,
cô càng lớn càng tàn, nếu như
không nhìn kĩ, tôi thực sự không
nhận ra hoa khôi của chúng ta năm
đó đâu.”
Lam Tuyết cắn chặt môi dưới, tức
giận đến nỗi trái tim phập phồng,
khó chịu đến nỗi sắp hộc máu.
Cô nắm chặt tay, bật từng chữ khỏi
kế răng: “Bao năm như vậy, miệng
anh càng ngày càng độc, là chuyện
rất bất đắc dĩ, xin lỗi tôi còn bận
việc khác, lân sau hãng ôn chuyện
đi.”
Nói rồi, Lam Tuyết lập tức vượt qua
người anh ta, đi về phía cửa.
Hách Nguyệt sầm mặt lại, quay
người kéo cánh tay cô, Lam Tuyết bị
†úm không nhúc nhích được.
“Lần sau là lúc nào?” Giọng Hách
Nguyệt vô cùng lạnh lẽo nghiêm
túc.
Lam Tuyết không thể nhịn được
cười, bó tay hỏi lại: “Xem ra sau khi
thiếu gia Nguyệt làm Thẩm phán, trí
thông minh trở nên thấp hơn rồi,
anh không nghe ra đây là câu khách
sáo sao?”
“Tôi không thích khách sáo với
người không quen.”
Lam Tuyết nhẫn nhịn, nói từng chữ:
“Tôi cũng không thích ôn chuyện với
người cũ, tôi sợ đàn ông trong nhà
sẽ ghen.”
Đàn ông trong nhà?
Hách Nguyệt buông cánh tay Lam
Tuyết ra, khóe môi cười nhạt, gian tà
âm u, khiến người ta rùng mình, ánh
mắt lại vô cùng lạnh lẽo ảm đạm.
Anh đứng sóng vai với Lam Tuyết,
hai người không ai nhìn ai, bầu
không khí lạnh lẽo đè nén, như rơi
vào tầng khí quyển, không có chút
không khí nào.
Lam Tuyết chỉ muốn nhanh chóng
bỏ trốn.
Hách Nguyệt châm chọc nói: “Vừa
rồi trợ lý nói với tôi có một người
phụ nữ hùng hổ điêu ngoa làm ầm ĩ
ở đây, bởi vì không phục bản án vừa
phán, chắc là nói cô đúng không.”
Nói đến nhà cửa, Lam Tuyết vốn
định rời đi lại không bình tĩnh nổi.
“Wì sao lại phán nhà của tôi cho nhà
đầu tư?”
“Thì ra tình huống nhà chồng cô bết
bát như vậy, nhà bốn mươi mét
vuông cao hai tầng nguy hiểm mà
cũng dám ở à?”
“Nhà của tôi không mượn anh xen
vào, tôi chỉ muốn biết tại sao anh lại
phán nhà của tôi cho nhà đầu tư.”
Lam Tuyết gắn từng chữ: “Hoặc là
bắt nạt kẻ yếu chính là truyền thống
tốt đẹp của nhà họ Hách anh.”
Sắc mặt Hách Nguyệt thay đổi, im
lặng đi đến ghế sô pha ngồi xuống,
thản nhiên nói một câu: “Miệng của
phụ nữ quá độc sẽ khiến người ta
phản cảm đấy.”
“Quan thương cấu kết là tham
nhũng, bây giờ thiếu gia Nguyệt
cũng khiến người ta rất phản cảm
đấy.” Lam Tuyết đốp lại Hách
Nguyệt, không hề chịu thua.
Hách Nguyệt chẳng những không
tức giận, ngược lại còn cười châm
chọc: “Ký hợp đồng, nhận tiền, còn
không biết xấu hổ muốn tố cáo nhà
đầu tư phá nhà cô à? Nhà đó là của
nhà đầu tư, muốn tố cáo cũng phải
nhìn cho rõ xem người nhà cô đã
làm gì trước đi.”
Lam Tuyết bỗng nhiên ngẩn người,
cơ thể cứng ngắc lại, sắc mặt trở
nên âm u.
Cô nắm chặt tay, móng tay bấm sâu
vào lòng bàn tay, cố nén lửa giận
cuồn cuộn.
Người đàn ông đẳng sau vẫn nói
móc không tha: “Có điều cô cũng
đã quen với thủ đoạn đe doạ này
rồi, lòng tham vô bờ còn dám chạy
đến nơi này giương oai, không ngờ
qua nhiều năm như vậy, tác phong
xấu vẫn không thay đổi.”
“Điều thay đổi duy nhất là già đến
nỗi không nhận ra.”
“ „
Lam Tuyết nhắm mắt lại, hít sâu
một hơi, móng tay đã gân như đâm
thủng lòng bàn tay, trái tim như bị
bóp nghẹt, khó chịu không sao thở
nổi.
Cô mới hai mươi lăm tuổi, mà liên
tục nói cô già, nói cô xấu sao?
Người đàn ông nông cạn.
Sắp không chịu được nữa, Lam
Tuyết hít sâu một hơi, lạnh lùng bật
ra một câu: “Xin lỗi, làm phiên anh
rồi.”
Nói xong, cô lập tức sải bước về
phía cửa, tức giận kéo cửa đi ra
ngoài.
Nhìn bóng lưng Lam Tuyết rời đi,
ánh mắt lạnh lùng của Hách Nguyệt
dần lắng lại, trở nên ưu thương.
Ngoài cửa.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy vẻ mặt
Lam Tuyết đây phẫn nộ, mắt đỏ
hoe, vội đi lên: “Lam Tuyết, cô sao
vậy?”
Lam Tuyết nở nụ cười miễn cưỡng,
chậm rãi nói: “Không sao, tôi đi
trước đây, rảnh thì liên lạc nhé.”
“Được.” Bạch Nhược Hy không hỏi
chuyện của cô ấy, dù sao tất cả mọi
người đều là phụ nữ, chuyện tình
cảm, tốt nhất người ngoài không
nên nhúng tay.
Bạch Nhược Hy đưa mắt nhìn Lam
Tuyết rời đi, quay người gõ cửa.
Bên trong không có âm thanh, cô
bèn đẩy cửa đi vào.
Sau khi đi vào, Hách Nguyệt ngồi
trên ghế sô pha, ngả đầu vào lưng
ghế, một tay khoác lên trán, nhìn vô
cùng mỏi mệt, quanh người là bóng
tối bao phủ.
“Anh Nguyệt.”
Cơ thể Hách Nguyệt thẳng lại, ngồi
ngay ngắn, sắc mặt lập tức trở nên
ôn hòa, như biến thành người khác,
lấy lại tinh thần.
“Nhược Hy, mời ngôi.”
Bạch Nhược Hy đi qua, ánh mắt
dừng trên khuôn mặt hiền hòa của
anh ta, ngồi xuống đối diện anh ta.
“Anh xem qua thư giới thiệu của em
rồi, kết hợp ưu thế của em, bên anh
có mấy vị trí phù hợp với em, có
điều những vị trí mà Huyền Thạc nói
cần phải qua thi cử, nếu như em
không muốn thi cũng được, ý em
thế nào?”
Bạch Nhược Hy võ cùng kiên định:
“Đừng mở cửa sau cho em, làm gì
cũng không sao, em có thể vừa học
tập vừa tiến bộ, duy chỉ không chấp
nhận đi cửa sau.”
Hách Nguyệt mỉm cười: “Em được
đó, vậy bắt đầu từ ngày mai em đến
làm đi, bắt đầu làm từ thư ký phiên
tòa.”
Bạch Nhược Hy mím môi cười, vui
vẻ nói cảm ơn: “Cám ơn anh
Nguyệt.”
“Anh đầu giúp em được gì, không
cân cám ơn.”
“Ừm”
“Buổi trưa cùng ăn cơm đi.
“Được.’
“Nói cho anh nghe xem sao em lại
quen biết Lam Tuyết.”
“Em và Lam Tuyết không thân lắm,
chỉ gặp nhau hai lần thôi.”
Hách Nguyệt sững sờ, dừng lại rồi
nói: “Vậy kể cho anh nghe câu
chuyện tình yêu lãng mạn của em
và Huyền Thạc đi, anh thích nghe
câu chuyện hạnh phúc của người
khác.”