Miệng Chương Chi Vi vẫn bị nhét giẻ, cô không giãy giụa, vì giãy giụa cũng vô ích. Khi nghe thấy đối phương nói ra cái tên “Lục Đình Trấn”, cô đã hoàn toàn bỏ ý định phản kháng.
Rõ ràng đối phương có chuẩn bị mà đến.
Trước kia con trai ông Trương bị bắt cóc, Lục Đình Trấn ra mặt, giảm tiền chuộc từ bốn trăm ngàn xuống hai trăm ngàn, giúp ông Trương đón được con trai lành lặn về nhà.
Phong thủy luân chuyển, người lăn lộn ngoài xã hội, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Nhìn đi, bây giờ đến lượt Lục Đình Trấn rồi.
Từ lúc bé Chương Chi Vi đã nghe nói đến chuyện bắt cóc, dù là ở Hồng Kông hay ở Áo Môn. Những kẻ bắt cóc không ai khác ngoài trộm cướp hoặc một số đào binh, đều là những người lâm vào đường cùng, nghèo túng hung ác. Chúng sẽ đưa ra giá chuộc người trên trời, ai không chịu trả tiền thì chúng sẽ cắt tai, chặt ngón tay bỏ vào trong hộp đầy máu me, gửi ngược lại cho người nhà.
Đây có thể là kẻ thù gây chuyện, không thể làm hại Lục Đình Trấn nên mới chĩa mũi dùi vào người bên cạnh anh, lăng nhục giày vò họ.
Bây giờ chúng vẫn chưa ra tay với cô, chắc hẳn là có chuyện muốn đe dọa Lục Đình Trấn. Lục Đình Trấn chưa có con cái, nhưng ai cũng biết anh thương yêu cháu gái nhỏ của mình. Huống hồ, hai năm qua mọi chuyện rầm rộ như thế.
Chương Chi Vi không nhúc nhích, đàm người này dùng gân bò nhúng nước trói cô, cô không được vùng vẫy, vì càng làm như vậy, dây trói càng siết chặt hơn.
Gã kia nhìn cô, vẫn cầm ống nghe: "Không tin à? Vậy để tao gọi nó qua nghe điện thoại nhé.”
Chương Chi Vi bị đẩy qua chỗ đó, người đẩy cô vẫn rất khách sáo, có lẽ thấy cô chỉ là một cô gái yếu ớt, hoặc cũng có thể là chúng còn muốn đàm phán với Lục Đình Trấn, không muốn đối xử thô bạo với cô. Cô đến bên điện thoại, miếng giẻ trong miệng cuối cùng cũng được lấy ra. Hàm răng nhức mỏi, cơ miệng cũng đau như cố sức nuốt một khúc xương lớn vậy. Chương Chi Vi không nhịn được, ho lên một tiếng, ống nghe được đưa đến gần môi, cô nghe rõ giọng của Lục Đình Trấn: “Vi Vi.”
“Vâng.” Chương Chi Vi gọi: "Chú Lục.”
Giọng Lục Đình Trấn toát ra vẻ bình thản như đang cực lực đè nén: "Bây giờ em thế nào?”
Chương Chi Vi không trả lời, người canh chừng bên cạnh giằng lấy ống nghe, vo tròn miếng vải nhét trở lại miệng cô, không cho cô lên tiếng.
“Giờ nó vẫn ổn.” Người kia nói: "Có điều Lục Đình Trấn à, tao không đảm bảo lát nữa nó vẫn còn sống sờ sờ đứng ở đây đâu.”
Chương Chi Vi không nghe thấy Lục Đình Trấn đã nói gì.
Sau một lát im lặng, cô thấy tên mặt sẹo cười dữ dằn: "Đương nhiên, đương nhiên rồi, tao tuyệt đối sẽ không động vào ngón tay của nó. Nghe nói là người mà mày hết lòng bồi dưỡng hả... Nếu mày không chịu thì để chúng tao chơi thử xem người mà Lục Đình Trấn dạy dỗ có mùi vị thế nào.”
Cõi lòng Chương Chi Vi trống vắng thê lương.
Xem kìa, những tên này dùng phụ nữ làm nhục đàn ông, từ xưa tới giờ đều là như vậy.
Cô không kêu la, không quậy phá hay giãy giụa. Những người khác có lẽ chưa từng nhìn thấy “con tin” điềm tĩnh như thế này, dù cảm thấy mới mẻ nhưng cũng không động vào cô. Tên mặt sẹo vẫn tiếp tục đàm phán với Lục Đình Trấn: “Lục Đình Trấn, cái miệng của mày lớn quá, ông chủ của chúng tao rất không hài lòng. Bọn Anh đã rời khỏi Hồng Kông, những thứ kia, một mình mày ăn không hết đâu...”
Những lời còn lại, Chương Chi Vi chưa nghe hết thì tên mặt sẹo đã vẫy tay, ra hiệu đám đàn em đưa cô đi, dẫn cô quay lại gian phòng nhỏ lúc trước. Trong nhận thức của đông đảo mọi người, York là một nơi hẻo lánh, không mấy phát triển. Chương Chi Vi đoán nơi này hẳn là căn nhà cũ mà bọn chúng thuê lại, là một nhà dân phổ thông, có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh mướt ngoài cửa sổ, kéo dài đến tận đường cái khô ráo. Bây giờ đang là buổi sáng, chứng tỏ cô đã hôn mê rất lâu rồi. Có người bưng đĩa vào, trên đĩa là mấy miếng bánh mì, còn có cả cốc sữa.
“Cho mày chút đồ ăn.” Tên cầm đầu vừa cao vừa gầy, trọc đầu, cảnh cáo Chương Chi Vi: “Mày không được kêu, nếu không…”
Gã giơ tay lên: "Hiểu không?”
Chương Chi Vi gật đầu.
Gã rút miếng vải khỏi miệng Chương Chi Vi, để Chương Chi Vi có thể tự do hít thở không khí. Khoang miệng đã tê rần của cô cuối cùng đã được giải thoát. Người mang đồ ăn đi tới, anh ta và Gà Đen giống nhau, để tóc dài, tết thành bím tóc nhỏ, dáng dấp cao lớn, không nói một lời.
Chương Chi Vi ngẩng đầu nhìn anh ta, người nọ nhìn sang chỗ khác, dịch bước sang bên cạnh, đứng sau lưng tên đầu trọc.
Chương Chi Vi không nói gì, khoang miệng của cô đang rất đau. Tên đầu trọc sai người tết tóc cởi trói cho Chương Chi Vi, tứ chi gần một đêm không động đậy cũng đau nhức, cuối cùng cô cũng cảm thấy thư thái chút đỉnh. Dù cô không hó hé gì, nhưng tên đầu trọc lại nâng cằm cô lên, ngắm cô thật kỹ, nói bóng gió: “Đúng là một mỹ nhân.”
Đôi tay của Chương Chi Vi được cởi trói, cô vẫn im lặng, giơ tay lấy bánh mì ăn. Bánh mì rất khô và cứng, cơ hàm của cô đang nhức mỏi nên tạm thời không cắn được, chỉ từ từ dùng răng nghiền nát miếng bánh. Cốc sữa bò ở ngay bên tay phải, cô giơ tay để lấy, ống tay áo trượt xuống để lộ một đoạn cổ tay và vết hằn do dây gân bò gây ra, đỏ lên một mảng.
Tên đầu trọc sấn lại gần, hỏi: “Lục Đình Trấn đã chơi mày bao giờ chưa?”
Chương Chi Vi im thin thít, chỉ cắm cúi gặm bánh mì.
Gã giơ tay định đánh cô thì bị tên tết tóc ngăn lại. Anh ta vội vàng mở miệng nói: “Anh Âu, đừng, anh Thăng còn đang đàm phán với Lục Đình Trấn, anh ấy đã dặn là không được động vào nó... tuyệt đối không được động vào nó.”
Tên đầu trọc bỏ tay xuống, gã nhìn Chương Chi Vi rồi hừ một tiếng, chỉnh trang lại áo quần, dặn dò người khác ở trong phòng: “Trông chừng nó cẩn thận, không nói chuyện với nó, cũng không được để nó chạy thoát - nghe đâu nó đã chạy trốn hai năm liền ngay dưới mí mắt của Lục Đình Trấn, chắc cũng thuộc dạng tinh ranh, mấy chú mày phải coi chặt vào. Nếu xảy ra chuyện làm hỏng chuyện của ông chủ, anh Thăng sẽ trói chúng mày vứt cho cá mập ăn đấy.”
Tên đầu trọc nghênh ngang bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại mấy người. Chương Chi Vi uống hết cốc sữa, cô rất khát, cần đồ ăn để bổ sung năng lượng. Sau khi gắng gượng nuốt hết miếng bánh mì, cô nói: “Tôi muốn uống nước.”
Hai tên giữ cửa quay sang nhìn nhau, không ai nói năng gì. Một tên đi ra ngoài, một lúc sau mang một chai nước sạch về. Chương Chi Vi nài nỉ: “Anh gì à, cổ tay tôi đau quá, không vặn nắp được, anh có thể vặn giúp tôi được không?”
Chẳng ai có thể từ chối lời thỉnh cầu như này của Chương Chi Vi, cô lại tỏ ra khách sáo. Tên đàn em vặn nắp chai nước, đặt trên bàn trước mặt Chương Chi Vi. Cô lại nói: “Cảm ơn.”
Thế mà tên đàn em này lại phản ứng như bị rắn độc đớp một nhát, hoảng hốt lùi lại, từ từ quay lại chỗ cũ.
Chương Chi Vi không khóc lóc, cũng chẳng kêu cứu, cô biết hoảng loạn chẳng được tích sự gì, dù sao cô đã biết đối phương muốn lấy cô ra uy hiếp Lục Đình Trấn. Nếu đến giờ cô vẫn còn hữu dụng thì cô chính là tiền cược của cuộc đàm phán. Trừ phi Lục Đình Trấn chọc giận đối phương, còn không thì đám người này tạm thời sẽ không làm gì cô.
Chuyện mà cô có thể làm là ăn nhiều đồ ăn, uống nhiều nước, nghỉ ngơi tử tế để giữ thể lực, chờ đợi thời cơ.
Chứ không phải khóc lóc hay kêu gào ầm ĩ, lãng phí thể lực một cách vô ích.
Hai tiếng sau, Chương Chi Vi lại được đưa sang căn phòng có điện thoại, tên mặt sẹo đang hút thuốc, cả căn phòng ngập trong khói thuốc, mùi thuốc gay mũi khiến người ta gần như chết ngạt. Chương Chi Vi không ngửi được mùi thuốc, vừa bước chân vào phòng đã ho sặc sụa. Tên mặt sẹo dí điếu thuốc vào trong gạt tàn, tay khác đưa ống nghe cho cô.
Hắn cảnh cáo Chương Chi Vi: “Nói chuyện với chú của mày cho tử tế, mày biết phải làm gì đúng không.”
Chương Chi Vi nhận ống nghe, trong phòng chỉ có mình cô là phụ nữ, tên đầu trọc nằm tơ hơ trên sofa, vừa quan sát cô vừa hút thuốc, hầu hết những người còn lại đều đang đứng, canh gác quanh căn phòng này giống như một thùng phi kín mít nước chảy không lọt.
Chương Chi Vi đặt ống nghe bên tai.
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn nói: "Tôi xin lỗi.”
“Không sao.” Chương Chi Vi bình thản nói: "Bây giờ tôi rất ổn.”
“Tối mai là tôi đến ngay.”
Chương Chi Vi thoáng sững sờ, cô không hiểu ý của Lục Đình Trấn, cũng không biết họ đã giao dịch với nhau ra sao. Chẳng lẽ chúng ép Lục Đình Trấn đồng ý điều kiện ở bên Hồng Kông rồi mới thả người ở bên này? Đúng vậy, Lục Đình Trấn khăng khăng đích thân đến đây xác nhận an toàn của cô.
Chương Chi Vi siết chặt ống nghe, cô nói: “Vâng.”
“Ăn uống đầy đủ, sống cho tốt nhé.” Giọng Lục Đình Trấn đè nén, vẫn trấn an cô: “Sống sót mới quan trọng nhất, hiểu không? Vi Vi, tôi muốn em sống sót lành lặn.”
Chương Chi Vi: "Tôi biết rồi.”
“Dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng…” Lục Đình Trấn muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng anh kìm nén, nói: “Đừng sợ, tôi sẽ đến gặp em nhanh thôi.”
Chương Chi Vi còn chưa kịp nói gì thì tên mặt sẹo đã duỗi tay ra.
Cuộc điện thoại chóng vánh dừng lại ở đây, ống nghe đã bị người ta đoạt lại, cô lại bị ném vào trong gian phòng nhỏ một lần nữa. Trong phòng không có đồng hồ, cũng không có bất kỳ đồ vật nào hiển thị thời gian, cô chỉ nhìn thấy khung cảnh ngoài rèm cửa dần dần tối đi, nhìn nhóm người trông chừng cô thay ca hai lần. Vẫn là tên đàn em phụ trách canh gác buổi trưa đưa đồ ăn và nước uống cho cô, lần này có thêm trái cây, bánh mì đã mềm hơn một chút, còn có lạp xưởng nóng cắt lát, hai chai nước và một cốc sữa.
Chương Chi Vi ăn sạch sành sanh, không lãng phí một chút nào.
Đúng thế, dù có ra sao, sống sót mới là quan trọng nhất, cô phải sống tiếp, cô vẫn còn những ước mơ dang dở, cô muốn làm tiến sĩ Chương.
Nhưng có những tên đàn ông, chỉ muốn kéo cô xuống vũng bùn.
Tên đầu trọc không hề kiêng dè, hắn ăn no uống say, nghênh ngang vào phòng. Chương Chi Vi ngồi trên sofa, cô khoác áo dạ, mặc áo dài, quần dài, đi boot cao cổ, ăn mặc rất giản dị và kín đáo. Tên đầu trọc vừa xỉa răng vừa nhìn chằm chằm cô, thò tay gãi quần mấy cái. Sau đó hắn đi qua, ngồi lên bàn, nhìn cô: "Nghe nói mày rất ghê gớm, ban đầu người ta bảo là chết rồi, sau lại nói là bị bệnh. Lục Đình Trấn chạy sang Malaysia, sang Anh, tìm mày khắp thế giới... có thật là mày chỉ đơn thuần là cháu gái của anh ta không?”
Hắn nói đầy ác ý: “Chắc là con điếm của Lục Đình Trấn nhỉ.”
Chương Chi Vi không nói nửa lời.
Tên đầu trọc vuốt tóc cô: "Chà, giờ lại giả vờ bị câm hả? Không sao, hôm nay Lục Đình Trấn có mọc thêm cánh cũng chẳng tới đây được đâu, đàn ông ai chẳng có một khẩu súng với hai viên đạn. Mày đi theo ai mà chả giống nhau? Đúng không?”
Chương Chi Vi lùi ra sau, hất đầu sang bên khác.
Cô phải sống sót, cho dù có xảy ra chuyện gì.
Tên đầu trọc càng được nước lấn tới, giơ tay định sờ vào mặt cô, lại bị tên đàn em trực ca trưa vội vàng ngăn cản: “Anh Âu, anh Âu, không được đâu.”
“Biến về chỗ.” Tên đầu trọc quay đầu, trợn mắt với người kia: “Mày bị ngu à? Con đàn bà này dù có bị chúng ta chơi thật đi chăng nữa thì nó cũng chẳng dám nói với Lục Đình Trấn! Cái tên Lục Đình Trấn kia hả, trong mắt không chứa nổi hạt cát, mày đoán xem anh ta có còn muốn một con đàn bà như này không?”
Tên đàn em kia không nói gì nữa, đến lượt tên tết tóc lao đến, ôm lấy tên đầu trọc, can ngăn: “Anh Thăng đã nói rồi, tuyệt đối không được động vào cô ta. Đây là chuyện lớn…”
Tên đầu trọc mất kiên nhẫn, giơ tay cho tên tết tóc một bạt tai. Tên tết tóc bị đánh hộc máu mũi nhưng vẫn không chịu buông tay ra, máu mũi rơi lã chã khắp người tên đầu trọc. Tên đầu trọc cũng tụt hứng, giơ chân đạp bay người kia, giọng chán ghét tột độ: “Cút ra.”
Tên tết tóc bị đạp trúng hạ bộ, ôm bụng ngã lăn xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, co quắp kêu rên. Tên đầu trọc mất hết hứng thú, xoay người bỏ đi rửa sạch máu trên người.
Hai tên đàn em canh ngoài cửa cũng bắt đầu khuyên giải tên đầu trọc, luôn miệng gọi anh, cười xòa, cùng hắn ra khỏi phòng.
Sắc mặt tên tết tóc trắng bệch, chật vật bò dậy từ trên mặt đất, đi khập khiễng tới đưa chai nước sạch cho Chương Chi Vi.
Chương Chi Vi khẽ nói cảm ơn anh ta.
Sau một thoáng ngập ngừng, cô lại nói: “Anh Ruồi Đen, em cứ tưởng anh chết rồi.”
Tên tết tóc ngây người, nhìn Chương Chi Vi bằng ánh mắt không thể tin nổi - Anh ta không thể ngờ được đối phương vẫn nhận ra mình.
“Bố em và anh Gà Đen nói anh rơi xuống biển, em đã khóc rất lâu...” Chương Chi Vi nói: "Không ngờ vẫn được gặp anh ở đây.”
Bố là cách gọi của Chương Chi Vi với A Man.
Chương Chi Vi đã từng gặp người đàn ông tết tóc đuôi sam này. Khi cô ngồi trên gác làm bài tập lúc còn bé, thời tiết nóng nực, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy A Man đang thì thầm nhỏ to với anh ta ở bên dưới.
“Vậy là...” Chương Chi Vi nhìn anh ta: "Anh cũng là tay trong ư?”
Ruồi Đen không nói gì, anh ta định lùi lại nhưng Chương Chi Vi lại nắm lấy cổ tay anh ta, giữ chặt.
“Bây giờ anh Gà Đen vẫn đang làm việc cho Lục Đình Trấn.” Chương Chi Vi nói với Ruồi Đen: "Lục Đình Trấn cho anh ấy nhà cửa, anh ấy cũng sắp lấy vợ rồi, bây giờ đang đi theo Lục Đình Trấn làm công việc đường hoàng, sau này con cái cũng được cho đi học, làm luật sư, làm bác sĩ, tiền đồ rộng mở. Anh xem, Lục Đình Trấn đã biết mọi chuyện trước kia nhưng vẫn bằng lòng tha thứ, đối xử tốt với người chủ động quy phục.”
“Chỉ cần anh chịu giúp em, chịu cứu em.” Chương Chi Vi nói rõ ràng từng chữ: “Anh Ruồi Đen, em bảo đảm, những gì mà anh Gà Đen có được, anh cũng có được. Từ nay về sau không cần phải liếm máu trên lưỡi dao, có thể yên ổn lấy vợ sinh con.”
“Anh cũng biết Lục Đình Trấn coi trọng em thế nào mà.”
“Giúp em, em bảo đảm sau này anh có thể sống yên ổn.”