Những túi nilon trên tay nó rơi xuống đất....
Cô đang nằm trên một vũng máu ở dưới sàn nhà, mặt mày tái mét... Nhìn kĩ hơn, nó thấy máu tuông ra từ khóe miệng.
Nó chạy thật nhanh đến chỗ cô, la toáng lên.
- Bác sĩ... y tá... Có ai không... cứu!!! - Giọng nó nghèn nghẹn và có vài tiếng nấc.
Bác sĩ và y tá chạy ập vào đưa cô đến phòng cấp cứu...
Nó thì đứng đờ người ra đó, nhìn chằm chằm vào vũng máu kia. "Cô bị sao vậy... Cô... lúc nãy... còn tươi tỉnh thế mà...sao giờ lại... như thế... Miệng...cô tuông đầy máu? Vì sao chứ?" nó cứng đờ người nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.
Một lúc sau...
'Cạch' - Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu.
Nó chạy lại gần bác sĩ hỏi han các thứ với vẻ mặt lo lắng như trong mấy bộ phim tình cảm...
- Bệnh nhân bị trúng một loại độc dược chưa rõ tên, hiện giờ cô ấy đã tạm ổn rồi nhưng có thể hôn mê rất lâu và rất nguy hiểm. Chúng tôi không thể đoán trước được điều gì - Bác sĩ ôn tồn nói với nó.
"Trúng độc??"
Lòng nó thắt chặt lại, không hiểu sao nó rất sợ cảm giác mất cô...
- Theo bộ phận hóa nghiệm của chúng tôi thì loại độc này sẽ phát huy tác dụng sau khi xâm nhập vào cơ thể khoảng 1 giờ.
"Độc phát huy tác dụng sau khi xâm nhập vào cơ thể khoảng 1 giờ? Vậy...cô bị hạ độc trước lúc mình đến!!!" Nó nghĩ thầm, nhất định phải tìm ra được người đã làm chuyện đó.
Vì cô bị trúng một loại độc mà bệnh viện không có và có dấu hiệu bị hạ độc nên bệnh viện đã gọi báo cảnh sát.....
Cảnh sát đến và điều tra... Còn nó thì đi vào phòng bệnh của cô.
Cô vẫn đang nằm bất động...
Tim nó bất giác run lên, đau nhói... "Nhất định phải tìm ra người làm cô ra như vậy..."
Nó quay đầu...đi ra ngoài. Vừa mới giơ chân lên, định bước đi thì...
- Tử... Tử Duệ... - Giọng nói yếu ớt và đầy khó khăn.
- Cô... Cô tỉnh rồi! - Nó không giấu được sự vui mừng.
- Ưm... - Cô cười nhạt nhìn nó, cô đang rất mệt.
- Nhưng bác sĩ bảo cô có thể hôn mê rất lâu, sao cô? - Nó rất ngạc nhiên.
- Vì cô có thuốc... Trong túi áo cô... - Cô chỉ về chiếc áo khoác đang treo trên tường.
Nó đi tới và lấy lọ thuốc ra. Là một loại thuốc nhìn rất lạ, bao bì toàn là tiếng Anh mà vốn tiếng Anh của nó có hạn nên đành...
Nó cũng định hỏi cô thuốc này là gì? Tại sao cô có và dùng nó để làm gì? Nhưng thấy cô đang mệt, nó lại thôi.
Nó chạy lại bên cạnh cô, định gọi bác sĩ nhưng cô ngăn lại... bảo nó đừng cho ai biết là cô đã tỉnh, nó cũng đồng ý.
- Cô ổn chưa? Cô ăn gì không để em đi mua? - Nó tươi cười.
- Ưm... Cô ổn rồi nhưng cần nghỉ một chút. Cảm ơn em - Cô cười thật tươi khiến lòng nó yên tâm hơn.
_____________________
Tại một góc khuất và tăm tối của bệnh viện... Một người phụ nữ mặc áo trắng của y tá.......
'Tút... tút... tút...'
- Alo! Mọi chuyện sao rồi, ổn chứ! - Giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ từ đầu dây bên kia.
- Hừm... Dĩ nhiên là ổn rồi - Giọng nói có ý cười ranh mãnh.
- Tốt lắm! Hãy tập trung và canh chừng nó, không được để nó sống.
- Ưm... Tôi biết rồi.
______________________
Phòng hóa nghiệm
- Chúng tôi không tìm được bất cứ thứ gì dính chất giống chất độc trong người của bệnh nhân. - Một bác sĩ nói.
- Chất độc này.... kì lạ! Từ trước đến nay chưa có loại độc nào mà bệnh viện chúng ta chưa xác định được cả??
- Chất độc này ở nước mình chưa bao giờ gặp.
- Vậy là nó xuất phát từ nước ngoài, cô ấy có thù với ai mà lại bị hãm hại liên tiếp vậy chứ?
- Nếu loại thuốc này bệnh viện không có vậy người hãm hại cô ấy là người từ bên ngoài.
- Vậy từ lúc cô ấy được đưa vào đây đến giờ thì có ai đến từ bên ngoài đã tiếp xúc với cô ấy?
- Là cô bé kia... - Nói rồi chỉ tay vào phía nó.
Cảnh sát giữ nó lại để lấy lời khai. Nó nói đúng theo sự thật là mới chỉ tiếp xúc với cô được khoảng 30p, cảnh sát có vẻ không tin nhưng cũng không có bằng chứng gì để buộc tội nó...
- Trước khi em vào thăm cô, cô có tiếp xúc với ai khác không? - Nó quay trở lại phòng tìm cô để hỏi.
- Cô cũng không biết... Vừa mới tỉnh dậy cô đã thấy một cô y tá và sau đó khoảng 10p thì em đến... - Cô nhíu mày, cố nhớ lại.
- Vậy người đó ra tay khi cô chưa tỉnh? - Nó càng nghĩ càng thấy rối.
- Ưm.... - Cô cũng đang liên tưởng.
Nó nhìn cô, ánh mắt lướt một đường dài từ đôi môi cô, từ từ xuống cổ, áo và dừng lại ở vai áo của cô... "Vết son??"
Nó thấy một vết son nhỏ màu đỏ cam dính trên vai áo của cô... Nhìn chằm chằm vào.
- Em nhìn gì vậy? Bộ trên áo cô có gì sao?- Cô thấy nó cứ nhìn đăm đăm không chớp mắt.
Cô cúi đầu nhìn trên vai áo của mình.
- Cô đâu có son màu này đâu nhỉ? - Cô nhíu mày lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.
" Son này không phải là của cô, vậy là của ai? Của hung thủ?" Nó cố suy ngẫm và mong sẽ tìm ra được một điều gì đó.
'Cộc...cộc...cộc' - Có tiếng bước chân.
'Két' - Cửa mở.
- Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại sao? - Giọng nói của cô y tá vang lên.
- Dạ...dạ! Cô ấy vẫn chưa tỉnh! - Nó hơi bị lúng túng khi bị hỏi đột ngột nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt.
- Ừ! Em cũng đừng quá lo lắng - Cô y tá cười ôn nhu.
- Dạ!
Cô y tá đi ra ngoài. Nó quay đầu lại.
- Cô nghỉ ngơi đi nhé! Cần gì thì hãy gọi em, em sẵn sàng phục vụ!
Cô hé mở mắt, mỉm cười với nó.
- Ưm... Cảm ơn em!
Xong nó đi ra ngoài, nóng lòng muốn xác nhận..."Chắc chắn là cô ta"
______________________
Một người phụ nữ đứng quan sát nó từ xa. Bước chân đi đến một góc khuất tối tăm, trên môi đột nhiên nở một nụ cười đáng sợ...
- Tôi nghĩ, cô ta không có cách nào sống sót nổi khi bị trúng độc của chúng ta đâu.
- Ừ... Nó đã tỉnh chưa. - Đầu dây bên kia, cô ả đang nghe điện thoại.
- Hiện giờ vẫn chưa.... và có lẽ mãi mãi cũng vậy. - Nụ cười đáng sợ khi nãy lại nở trên gương mặt bí ẩn.
Cô ta cúp điện thoại bỏ vào túi quần, tay kia đồng thời rút ra một con dao lưỡi rất dài...
- Tôi sắp phải nói lời vĩnh biệt với cô rồi, Châu tổng à......
________________________________