- Tôi cũng muốn tin lắm nhưng sự thật đã rõ, không thể chối bỏ được - Giang Thi nhìn ra cửa sổ đôi mắt lim dim nhìn vào một khoảng không gian vô hình nào đó mà tự nói với lòng.
- --------------------
Cô lang thang một mình trên hành lang vắng. Mắt dịu dàng nhìn đăm đăm vào dòng xe cộ đang chạy mỗi lúc một thưa thớt trên đường.
- Cũng hơn 10h tối rồi nhỉ? Mình qua xem em ấy thử! - Nói rồi, cô xoay người hướng về phía phòng nó mà bước đi.
Cô bước đều, bước đều..... Được một đoạn.....
- Tuệ Minh! - Là một giọng nữ phát ra từ đằng sau.
Cô quay đầu nhìn lại, sau đó sắc mặt có chút biến đổi....lúc nãy còn là sắc mặt u buồn, lo lắng nhưng giờ thì trở nên lạnh giá vô cùng.
- Là cô? - Cô nói với vẻ mặt lãnh đạm.
- Đúng, là em - Cô ta nở nụ cười hiền hậu.
- Tìm tôi? - Vẫn vẻ băng lãnh.
- Vâng!
- Không biết hôm nay Phùng đại tiểu thư đến tìm tôi có việc gì? - Cô nhếch môi, nói nhanh đi tôi còn bao việc.
- Vâng. Hôm qua em có đến nhà chị nhưng đợi cả buổi vẫn không thấy chị, em đến trường thì nghe học sinh của chị nói chị bị thương đang ở trong bệnh viện nên lập tức chạy vào đây. Em lo quá! Chị có sao không? - Cô ta vừa nói vừa bước đến nắm tay cô. Đáp trả lại cái sự lo lắng, dịu dàng của người con gái trước mặt cô chỉ "hừ" lạnh ra tiếng.... rồi hất tay cô ta ra.
- Tôi không sao hết cảm ơn đã quan tâm, nếu không còn gì khác quan trọng thì xin cô về cho - Cô quay đầu lại.
- Còn nếu không muốn về thì cũng có thể ở đây nhưng đừng làm phiền tôi! Phùng Du! - Cô đối với người phụ nữ này không còn một chút khách khí.
Giới thiệu: Phùng Du cũng là một đại tiểu thư đỏng đảnh nhà giàu. Cô gặp được Phùng Du trong một buổi tiệc, cô ta là con gái của đối tác cô. Ba của Phùng Du là Phùng Sinh chủ tịch công ty có tiếng trong giới (nhưng vẫn không bằng Tuệ Minh nhà ta ^.^) cô gái này bị Tuệ Minh thu hút từ cái nhìn đầu tiên nên ra sức theo đuổi nhưng cô vẫn lạnh nhạt vô tâm.- Tuệ Minh! Chị không thể ở lại nói chuyện với em một chút sao? Em vì chị nên mới bỏ hết mọi thứ để chạy đến đây, em rất lo cho chị, em lo cho chị lắm biết không? Mà giờ chị lại đối với em lạnh nhạt vô tâm như vậy? Chị làm em đau lắm, chị biết không? - Vừa nói nước mắt Phùng Du rơi trông rất đáng thương nhưng cô vẫn lạnh tanh không dao động.
- Tôi với cô chẳng có quan hệ gì, tôi cũng không ép cô phải lo lắng cho tôi! Tôi vô tâm? Đúng vậy bản tính của tôi là như vậy, tương lai sẽ làm cho cô đau nhiều hơn những gì cô nghĩ! Cô nên từ bỏ đi! - Giọng nói đóng băng, tâm can lạnh lùng, cô quay đầu bước đi để lại con người đang đứng đờ ở đó, nước mắt chảy ròng.
Cô bước vào phòng nó
Nó vẫn nằm yên không có dấu hiệu động đậy.....
Cô đứng quan sát nó một hồi khá lâu....
Đứng được một lúc, cô lấy điện thoại ra bấm số gọi cho ai đó.
[Alo! Châu tổng gọi tôi ạ?] - Bên kia cung kính hỏi.
- Đã tìm ra người đã sai khiến Giang Thi chưa? - Lạnh lạnh.
[Thưa...vẫn chưa ạ] - Giọng nói có hơi run run, à không phải nói là run cầm cập trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
- Cũng không cần gấp lắm..... Cứ từ từ nhưng nhớ không được để ai phát hiện.
[Vâng, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể ạ!] - Anh chàng kia thở phào.
Tút tút tút....
Cô cất điện thoại vào, đi vòng quanh căn phòng. Đến gần cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Mưa rồi...
Ngoài trời đang mưa. Cơn mưa không to cứ nhè nhẹ bay bay tạo cho ta cái cảm giác dễ chịu và một chút buồn....
Cô đứng tận hưởng cảm giác này.
Reng! reng! reng!
Chuông điện thoại vang lên, vang vọng cả căn phòng.
Tút...
- Tôi nghe! - Cô lại phát ra cái giọng băng lãnh.
[Thưa Châu tổng! Tôi đã tìm được rồi ạ] - Anh thư kí lúc nãy.
- Tốt! Là ai?
[Thưa... Là người của Dương thị ạ]
"Là anh ta? Thú vị nhỉ" Suy nghĩ của cô.
- Được rồi! Theo dõi mọi nhất cử nhất động của hắn, có gì nhớ báo cáo.
[Vâng, tôi sẽ cho người theo dõi ngay ạ]
Tút tút tút....
"Tôi sẽ khiến Dương thị sụp đổ. Dương Triệu! Đến lúc lộ mặt thật rồi" Cô nghĩ rồi cười một nụ cười đầy ma mị.
- -----------------------------
Tại một căn phòng tối.
- Thiếu gia! Ngài gọi tôi có việc gì ạ? - Một người full đen từ trên xuống đứng cúi đầu.
Đối diện với anh ta là một người đàn ông có vẻ khá quyền lực đang ngồi xoay lưng lại với hắn, một tay cầm ly rượu vang khẽ lắc lư lại tay còn lại cầm một điếu thuốc đang cháy.
- Có việc quan trọng! - Hắn lên tiếng.
Nói xong thì đưa điếu thuốc lên miệng hút, từ từ nhả khỏi trắng bay khắp phòng.
- Chuyện của Giang Thi sao rồi?
- Dạ, không thành ạ!
'keng...'
Hắn tức giận vứt ly rượu xuống. Chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tên áo đen đổ mồ hôi lạnh, chân hơi run rẩy.
- Sao lại không thành chứ? Kế hoạch tuyệt thế mà! Hay là do tụi bây làm ăn không đàng hoàng để lộ chuyện! - Hắn quát lớn.
- Dạ...dạ..... Không có ạ! Mọi chuyện diễn ra rất tốt nhưng tự nhiên vào những bước cuối cùng đâu ra một con ranh cản trở kế hoạch của ta - Hắn sợ hãi.
- Hừ! Con nhỏ đó là ai?
- Dạ, nó năm nay mới lớp 10 nghe nói cũng là con của một doanh nhân...
- Tên?
- Dạ, Lục Tử Duệ!
- Hừ! Theo dõi con ranh đó, nó có biến động gì thì báo cáo.
- Vâng!
Tên áo đen bước ra ngoài.
- Lục Tử Duệ! Con khốn này ở đâu ra phá đám.
Đưa thuốc lên miệng, nhả khói...
- Tao không cần biết mày là ai và có quan hệ gì với Châu Tuệ Minh đó nhưng động vào chuyện của tao thì tao sẽ khiến mày và gia đình sống không yên ổn.
Nụ cười tàn ác nở trên môi hắn
__________________________
Mình đã ra chap mới rồi nè mọi người, chap này hơi chậm trễ mong mọi người thông cảm do mấy nay hơi bận. Mọi người tiếp tục ủng hộ truyện của mình nhé ♥️♥️♥️Chap này có vẻ hơi nhạt nhỉ 🤔🤔🤔 mọi người thông cảm nghen ◉‿◉⭐ Cho au nha!