Lúc La Ngữ Tịch bước vào tháng thứ tư của thai kỳ, sức khoẻ ổn định mới quay lại công ty làm việc. Dĩ nhiên Hạc Tư Đằng đối với chuyện La Ngữ Tịch đi làm đã cực lực phản đối, bởi nhắc đến sức khoẻ của cô liền trở thành vấn đề nhạy cảm đối với anh.
Trước đó một tháng cha mẹ La nghe tin vội sắp xếp công việc quay lại thành phố, nhưng ông bà Hạc vì lo cho cháu nội đầu lòng, muốn giữ bên cạnh mà từ chối để La Ngữ Tịch đến ở cùng cha mẹ La.
Cha mẹ La trở về nhà cũ ngày xưa để ở, mấy hôm đầu đến ở chung cư của Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch không quen, lại bất tiện đủ thứ.
Chỉ mỗi việc La Ngữ Tịch mang thai, người lớn hai bên nô nức như chuẩn bị Tết, riêng mỗi Hạc Tư Đằng không bất an cũng là lo lắng.
Để được quay trở lại công ty làm việc, La Ngữ Tịch buộc phải đồng ý chuyển chỗ lên cùng văn phòng của Hạc Tư Đằng, luôn phải ở trong tầm mắt anh. Vì biết nỗi sầu trong lòng anh, hơn nữa muốn anh yên tâm làm việc, cô chỉ đành gật đầu thuận theo.
Giữa tháng mười một, không khí cuối năm đã dần bắt đầu ùa về, công ty đang thực hiện nhiều kế hoạch dự án mùa đông và mùa xuân cho nghệ sĩ, riêng La Ngữ Tịch bắt tay vào lên kế hoạch dự án mùa hè năm sau.
Thứ sáu cuối tuần, gần giờ nghỉ trưa, Tô Chân Vũ vừa đứng dậy thu xếp bàn làm việc thì bà Hạc dẫn một người phụ nữ trung niên cùng một cô gái tầm ngoài hai mươi đến. Nhìn thoáng qua cũng biết người đi cùng bà Hạc xuất thân không nhỏ, thế nhưng một chút niềm nở Tô Chân Vũ cũng không thể hiện.
Bà Hạc đến gần chỗ làm việc của Tô Chân Vũ, cất tiếng hỏi: "Con trai với con dâu tôi ra ngoài ăn trưa chưa?"
"Thưa vẫn chưa." Tô Chân Vũ không nóng không lạnh đáp.
"Vậy thì may quá."
Lời bà Hạc vừa dứt, Tô Chân Vũ lập tức máy móc tiếp lời: "Nếu chủ tịch phu nhân muốn tìm Hạc tổng bàn công việc thì phải đặt hẹn trước. Nhưng theo lịch trống thì khoảng đầu tháng ba năm sau Hạc tổng mới tiếp được."
Vẻ mặt bà Hạc có chút sốc, nghe đến thời gian phải đợi thật sự không chịu nổi: "Không được, tôi có việc gấp, phải gặp trong hôm nay."
Tô Chân Vũ đứng thẳng lưng, không chút nhún nhường, bình thản nhấn mạnh: "Xin lỗi phu nhân, dù là chủ tịch hay chủ tịch phu nhân cũng không có ngoại lệ."
"Cậu..."
Bà Hạc nóng vội nghẹn cả họng, chỉ vừa thốt lên được một chữ thì cánh cửa phòng làm việc của Hạc Tư Đằng chợt bật mở, những ánh mắt của những người đang có mặt không hẹn cùng đồng loạt xoay nhìn.
Hạc Tư Đằng mặc vest xám, quần âu phẳng phiu tôn lên đôi chân dài, La Ngữ Tịch bên cạnh mặc sơ mi trắng cùng váy công sở, tuy nhìn vào có hơi chênh lệch về chiều cao nhưng vừa mắt đến kỳ lạ.
Lướt sơ qua một lượt, nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của bà Hạc, còn có hai người đi chung cùng bà, Hạc Tư Đằng không chút mặn mà quay đầu nhìn La Ngữ Tịch, tay anh luôn đặt trên cửa giữ, đợi cô bước ra mới đóng lại.
Tuy đã mang thai tháng thứ tư, vóc dáng La Ngữ Tịch không có quá nhiều thay đổi, chỉ là bụng đã bắt đầu nhô lên rõ ràng, nhưng dưới lớp quần áo kín đáo vẫn không quá lộ.
Trái ngược với Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch vừa thấy bà Hạc liền chủ động lên tiếng hỏi: “Mẹ đến công ty có việc ạ?”
“Ừ, có chút việc.”
Bà Hạc tươi cười đáp, vừa định giới thiệu người đi cùng thì giọng nói thiếu kiên nhẫn của Hạc Tư Đằng đã cắt ngang: “Mẹ đặt lịch hẹn chưa?”
Nụ cười trên môi bà Hạc trở nên gượng gạo, bà nhích chân đến gần chỗ Hạc Tư Đằng đang đứng, thấp giọng thì thầm: "Con... con nể mặt mẹ một chút được không?"
"Không thể." Hạc Tư Đằng dứt khoát đáp, bộ dạng hiên ngang thẳng lưng ngẩng cao đầu, lời nói dõng dạc phát rõ ràng giữa không gian yên tĩnh: "Nếu mẹ muốn bàn việc thì đặt hẹn, còn không thì thôi. Mẹ cũng đừng nghĩ đến chuyện dùng mối quan hệ quen biết hay đi cửa sau, con không làm, vợ con cũng không cho đâu."
Bà Hạc khó xử lén liếc nhìn qua La Ngữ Tịch, cô bị kẹt giữa không thể làm phật lòng mẹ chồng, càng không thể chà đạp chính kiến của Hạc Tư Đằng.
Nghĩ ngợi tới lui, La Ngữ Tịch khẽ lắc bàn tay đang được Hạc Tư Đằng nắm, đợi anh khom người xuống, cô mới nói nhỏ vào tai anh: "Một bữa ăn thôi mà, anh không muốn tiếp chuyện thì gọi Jason thay anh là được rồi."
"Ấy... Vợ ai mà thông minh thế nhỉ?" Hạc Tư Đằng nhoẻn miệng cười gian, biểu cảm dành cho La Ngữ Tịch đầy nịnh bợ.
"Làm gì mà mọi người tụ tập đông vui vậy?"
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, từ trong thang máy bước ra thì giọng nói lanh lảnh của Jason đã vang to mồn một.
Khóe môi đang cong lên của Hạc Tư Đằng càng lúc càng nham hiểm, nhanh chóng mở lời nhắc bà Hạc: "Mẹ xuống trước đi, bọn con sẽ xuống sau."
Nhận được sự đồng ý, bà Hạc vui mừng vội gật đầu, quay lại đưa hai người đi cùng rời đi trước.
Ngay khi ba người kia vừa rời đi, Jason đã không chút khách khí ba hoa liên miệng: "Cô gái trẻ đi cùng đó là ai vậy? Không phải là muốn dùng mối quan hệ quen biết với phu nhân để vào công ty chúng ta, lăng xê thành người nổi tiếng đấy chứ? Nói thật, ngoại hình thì cũng được nhưng không thật sự ấn tượng."
Cô gái được nhắc đến đi chưa xa, chính xác chỉ mới đi được vài bước thì từ sau lưng đã truyền đến lời nhận xét chẳng mấy thiện cảm. Bước chân cô gái vô thức chậm lại, hai tai tập trung lắng nghe cuộc nói chuyện.
Lời Jason vừa dứt, Hạc Tư Đằng liền ẩn ý ám chỉ: "Phải, hiện tại chỉ có vẻ đẹp mộc mạc như Tô Điềm mới lọt mắt anh. Không chừng người anh từng tâng bốc sắc đẹp giờ muốn đào ra bao nhiêu lời chê bai cũng có."
Jason giả vờ cười ngại, trước mặt La Ngữ Tịch không dám thể hiện quá lộ liễu, bất đắc dĩ phân trần: "Mỗi thời một tiêu chuẩn, nhưng vẻ đẹp tự nhiên chưa bao giờ lỗi thời."
Hạc Tư Đằng cười khinh, nhìn qua gương mặt vô cảm của Tô Chân Vũ, hiếu kỳ dò hỏi: "Chân Vũ, với góc nhìn của cậu, cô gái vừa nãy thế nào?"
Tô Chân Vũ không suy nghĩ đã dứt khoát trả lời: "Đại trà."
Cô gái kia nghe xong liền giận dữ lấy hơi lên, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, hàm răng nghiến chặt kiềm chế: "Một đám đàn ông vô duyên!"