Lục Giản nhìn hốc mắt đỏ bừng của Châu Tố, lông mày của anh nhíu lại, đáy lòng như chìm xuống biển, hoảng hốt muốn đưa tay lên lau nước mắt ở khóe mắt của cô.
"Châu Tố, cậu đừng khóc."
Châu Tố trừng mắt với anh một cái, cô lùi về sau một bước đề phòng bàn tay đang vươn tới của anh. Anh nhìn thấy cô như vậy, cảm giác cổ họng mình đắng nghét: "Xin lỗi cậu, tất cả đều là vấn đề của tôi."
“Là tại tôi không hiểu lòng mình, không nhận ra bản thân đã sớm thích cậu, lúc từ chối cậu, tôi cho rằng mình... Nhưng rồi tôi dần phát hiện mình sai rồi.”
Anh cụp mắt xuống, “Tôi nghĩ mình sẽ không quấy rầy cậu nữa, nhưng tôi nhận ra bản thân không thể kiềm chế được cảm giác muốn đến gần cậu...”
Lần đầu tiên Lục Giản nhìn thẳng vào trái tim của mình như vậy, cũng là lần đầu tiên anh thổ lộ tình cảm của mình với một cô gái.
Châu Tố nhìn anh, cô không thể tưởng tượng nổi những lời này là từ trong miệng Lục Giản nói ra.
“Cậu cảm thấy cậu nói những lời này tôi sẽ đồng ý đến với cậu sao?”
Cô nói.
Lục Giản khẽ nhíu mày, “Tôi biết bây giờ cậu vẫn còn tức giận.” Anh chỉ muốn nói với cô rằng anh thích cô.
Châu Tố chớp chớp hai mắt, hất cằm nhìn anh: “Tôi đã không còn là Châu Tố ngốc nghếch chạy theo sau lưng anh chờ anh gật đầu đâu. Bây giờ tình cảm của tôi đối với cậu thậm chí còn không bằng tình bạn bình thường. Chẳng qua cậu chỉ là cảm thấy có tôi ở bên cạnh, cuộc sống của cậu thêm chút màu sắc hay là vì cảm giác hư vinh của đàn ông đây.”
Sắc mặt Lục Giản trầm xuống.
“Lục Giản, tôi không còn tin cậu nữa.”
Châu Tố nghẹn ngào.
-
Châu Tố quay lại phòng ký túc xá, Lê Thiến quay đầu lại nhìn thấy cô thì chào hỏi: “Tố Tố nhanh lại đây! Hôm nay mình phát hiện một trò chơi cực kỳ vui luôn ha ha ha.”
Châu Tố đứng trước giường buông thõng mắt, lắc đầu không nói gì trèo lên giường, vùi đầu vào trong chăn, hành động này của cô khiến Lê Thiến ngây người.
Chuyện gì thế?
Bối Doanh Doanh nói chuyện điện thoại xong quay lại phòng, Lê Thiến kéo tay cô lại, chỉ chỉ giường của Châu Tố, nhỏ giọng nói: “Hình như tâm trạng của Tố Tố không tốt.”
Hai người thắc mắc đi tới bên giường của Châu Tố, khẽ kéo chăn của cô, “Tố Tố, cậu làm sao thế...”
“...Mình không sao, mình chỉ buồn ngủ thôi.”
Hai người đều nghe ra giọng nghẹn ngào của Châu Tố, hai người quay qua nhìn nhau, bỗng chốc không biết nên nói thế nào.
“Tố Tố, có phải cậu gặp chuyện gì không? Nếu cậu muốn nói cho chúng mình, chúng mình sẽ lắng nghe cậu, nếu như cậu không muốn nói, chúng mình sẽ không làm phiền đến cậu. Bối Doanh Doanh nói.
Giọng buồn buồn của Châu Tố truyền ra từ trong chăn: “Các cậu để cho mình một mình một lúc.”
“Vậy được...”
Buổi tối tắt hết đèn phòng, Bối Doanh Doanh và Lê Thiến đều đã lên giường, Châu Tố chầm chậm ngồi dậy trèo xuống giường, đi rửa mặt.
Cô nhìn bản thân trong gương, vành mắt đỏ bừng, khóe miệng mím chặt, trong lòng thầm mắng sao bản thân lại yếu ớt như vậy, lại vì Lục Giản mà rơi nước mắt.
Cô quay lại phòng trèo lên giường, cô ôm chăn, trong đầu vẫn còn đang quanh quẩn những lời tối nay của Lục Giản.
Ban đầu cô thực sự muốn từ bỏ anh, không thích anh nữa, nhưng lúc này anh chạy đến khiến dòng suy nghĩ của cô lung lay. Cô không vì không theo đuổi được anh mà quay ra ghét anh, mà ghét anh trước đó đối xử với cô thờ ơ tùy hứng. Dường như người nắm quyền chủ động trong đoạn tình cảm này vĩnh viễn là anh, anh không muốn có thể vứt bỏ cô, lúc muốn thì lại có thể đi kiếm trở về.
Nếu như anh thích cô, vì sao khi cô tỏ tình anh lại không suy nghĩ cẩn thận một chút, để cô đau lòng lâu như vậy.
Cô bị anh đẩy ra hết lần này đến lần khác, cô cũng biết mệt chứ.
Chẳng lẽ anh hy vọng cô sẽ lập tức đồng ý với anh, rồi hai người họ thành đôi? Vậy cô là cái gì đây, thích bỏ là bỏ thích yêu là yêu sao?
Cô tự nhận bản thân không phải là một cô gái hiểu chuyện, cũng có hơi” kiêu căng”, cả người toàn là gai góc, không chịu được ấm ức như vậy.
Hơn nữa tối nay Lục Giản nói thích cô, điều này khiến cô cảm giác không chân thực, cô luôn cảm thấy tất cả đều là do Lục Giản hiểu sai cái gì đó.
Rõ ràng lúc đầu khi cô theo đuổi anh, cô cảm thấy bản thân không thể khiến anh động lòng.
Với lại tối nay sau khi cô nói như vậy, yêu thích của anh đối với cô... chắc là bị cô dập tắt rồi.
-
Châu Tố trong lòng buồn bực không ngủ được. Đến gần hai giờ mới mơ mơ màng mảng ngủ thiếp đi, may là hôm nay là thứ sáu, sáng mai không có lớp.
Không ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhận được tin nhắn của Lục Giản gửi lúc hơn ba giờ sáng.
[Châu Tố, tối hôm qua tôi không biết ăn nói, rất nhiều chuyện nói không rõ ràng.
Tôi thật sự thích cậu, không phải giống như cậu nói là vì cô đơn hay hư vinh. Nếu như là vì như vậy, tôi cũng có thể đi tìm người khác, chỉ là bởi vì cậu là Châu Tố nên tôi mới thích cậu.
Mấy ngày này tôi vẫn luôn do dự không biết có nên đi tìm cậu không. Tôi biết cậu muốn quên tôi, chỉ là tôi không thể buông xuống được. Tôi chưa từng nghĩ bây giờ cậu sẽ lập tức đồng ý với tôi, đó không phải là tính cách của cậu. Tôi muốn nói với cậu, tôi sẽ cố gắng hết mình để kéo cậu về lại bên cạnh, lần này sẽ là tôi theo đuổi cậu.
Cậu có thể cho tôi cơ hội này không? Ít nhất cho tôi một lần được thể hiện tình cảm của mình. Trước đó tôi đã bắt nạt cậu như thế này, bây giờ tôi theo đuổi cậu, cậu có thể bắt nạt tôi lại.]
Châu Tố đọc tin nhắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ "lần này sẽ là tôi theo đuổi câu", mặc cô bỗng nóng lên, nhịp tim đập cũng nhanh hơn.
Trong ấn tượng của cô, Lục Giản là người cứng ngắc luôn khống chế lý trí của bản thân, thậm chí có thể nói là người hướng nội, anh chưa từng thẳng thắn như vậy.
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, chui vào trong chăn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả ——
Sao, sao người này bắt đầu muốn trêu chọc cô rồi!
Trong lúc Châu Tố không biết nên trả lời anh như thế nào, nên vẫn chưa trả lời, đầu dây bên kia Lục Giản mất ngủ cả đêm, ba giờ hơn không nhịn được gửi cho cô một tin nhắn, sau đó lại lo sợ Châu Tố sẽ trả lời "Tôi không thích cậu, cách xa tôi một chút", anh thức đến sáng không ngủ được.
Đợi đến sáng, cuối cùng anh thật sự không nhịn được nữa, đi tìm Du Hàn: "Cậu có thể giúp tôi hỏi bạn gái cậu một chút, tình hình bên Châu Tố thế nào rồi không?"
Du Hàn thấy Lục Giản như người mất hồn nên cũng đồng ý gọi điện thoại cho Bối Doanh Doanh rồi để cho Lục Giản tự mình nói chuyện.
Bối Doanh Doanh sau khi nghe xong cũng sợ ngây cả người, không ngờ Lục Giản thực sự thích Châu Tố!
Sau khi Bối Doanh Doanh biết được Lục Giản muốn theo đuổi Châu Tố thì cực kỳ vui vẻ, "Thật ra theo như mình thấy, Châu Tố vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ cậu được đâu."
Hai mắt Lục Giản sáng lên: "Thật sao?"
"Ừm... Nhưng mà cậu ấy vẫn rất tức giận với cậu đó, lúc trước cậu không trân trọng cậu ấy. Nếu như lần này cậu quyết định muốn ở bên cạnh cậu ấy, nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy."
"Tôi hiểu rồi."
"Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu tìm hiểu tâm tư của Châu Tố."
-
Châu Tố lề mề đến gần mười giờ mới bò được xuống giường đi rửa mặt. Bối Doanh Doanh ngồi trước bàn học, quay đầu nhìn Châu Tố: "Tố Tố, cuối cùng cậu cũng dậy rồi, cậu có đói bụng không? Có đồ ăn sáng đó!"
"Ừm..." Cô ngáp một cái, "Chờ mình đi đánh răng cái."
Châu Tố từ phòng vệ sinh đi ra, Bối Doanh Doanh đã rót sẵn cho cô một cốc nước, Châu Tố ngồi xuống bên cạnh Bối Doanh Doanh, sờ đầu của Bối Doanh Doanh, "Hôm nay sao mà ngoan như vậy."
"Hì hì, đồ ăn sáng."
Châu Tố nhìn đồ ăn sáng, "Wow, sao cậu biết mình thích ăn bánh cóc với cháo yến mạch." Cô cũng đang đói bụng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bối Doanh Doanh mím môi, "Cậu thích... Thì ăn nhiều một chút."
Châu Tố mỉm cười, "Sao vậy, có phải thấy hôm qua tâm tình mình không tốt nên hôm nay mua đồ ăn sáng dỗ mình không?"
"Ừm... Tố Tố, nếu cậu muốn tìm người để chia sẻ, mình rất sẵn lòng."
Châu Tố nói: "Tối hôm qua... Lục Giản tỏ tình với mình." Cô kể lại toàn bộ chuyện cho Bối Doanh Doanh.
"Vậy cậu nghĩ như thế nào? Không phải cậu vẫn luôn chờ ngày này sao, sao hôm qua cậu lại khóc?"
"Này, ai mong đợi chứ, mình còn lâu mới muốn làm bạn gái của cậu ta." Cô kiêu ngạo tiếp tục xoay người chải tóc.
"Xem ra cậu vẫn chưa hết giận Lục Giản nhỉ? Trong lòng chắc còn đang giận dỗi."
"Doanh Doanh xấu xa, cậu muốn nói giúp cho cậu ta à?"
"Thật ra... Lục Giản đúng là có tìm mình giúp đỡ." Bối Doanh Doanh nói cho Châu Tố về cuộc điện thoại ban nãy, "Bây giờ Lục Giản đang rất lo lắng, vừa sợ cậu khó chịu vừa sợ cậu sẽ không cho cậu ấy cơ hội. Bữa sáng hôm nay —— là cậu ấy bảo mình đưa cho cậu, về phần vì sao cậu ấy biết khẩu vị của cậu thì phải để cậu tự đi hỏi rồi."
Châu Tố húp thêm một ngụm cháo yến mạch: !!!
Trước đó cô từng nói với Lục Giản buổi sáng cô thường thích ăn gì. Cô cho rằng cô chỉ thuận miệng nhắc đến, anh sẽ không để trong lòng, nhưng...
"Cậu bị Lục Giản mua chuộc rồi." Châu Tố lầm bầm.
"Yên tâm, nếu như cậu nói giữa cậu và Lục Giản là không thể nào, sau này mình sẽ không giúp Lục Giản nói câu nào nữa."
Châu Tố cúi đầu, lời nói đến miệng lại rụt về.
"... Doanh Doanh, nếu là cậu cậu sẽ làm gì?"
Cuối cùng cô cũng hỏi câu này.
"Mình sẽ nghĩ xem mình còn thích cậu ấy không. Nếu như mình không còn thích nữa thì không cần thiết để cậu ta nỗ lực theo đuổi mình. Nếu như mình vẫn còn thích, chỉ là trong vẫn còn tức giận cùng với bất mãn, vậy thì ít nhất mình cũng sẽ cho cậu ấy một cơ hội. Dù sao cậu cũng đã bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ để Lục Giản chủ động đến gần cậu."
-
Buổi chiều ngày thứ sáu, Châu Tố có tiết Tư tưởng Mao Trạch Đông. Lúc đi học, cô đang lướt điện thoại, bỗng nhận được điện thoại của Lục Giản gọi đến.
Cô hơi ngạc nhiên, ấn từ chối điện thoại của anh, một phút sau anh lại gọi đến.
Châu Tố lại tắt điện thoại, cô gửi tin nhắn cho anh: [Có chuyện gì, tôi đang học!]
Lục Giản đã chờ đợi cô phản hồi tin nhắn cả một ngày, bây giờ anh thấy tin nhắn của cô cả người như sống lại ——
[Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi một chút... Tối nay có thể cùng nhau ăn cơm không?]
Châu Tố mím môi, gõ một dãy chữ: [Không cần đâu, cậu vẫn nên ăn cơm dành cho người bệnh thì tốt hơn.]
Lục Giản: "..."
[Tôi khỏe hẳn rồi.]
Châu Tố không muốn đáp lại anh, khóa màn hình lại, không trả lời anh.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với Lục Giản.
Không ngờ sau khi tan học, cô theo dòng người đi ra khỏi phòng học, không ngờ cô nhìn thấy Lục Giản đang đứng ở bên ngoài chờ!
Đúng lúc anh cũng nhìn thấy cô, cô dừng lại, khó chịu đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao cậu biết tôi ở đây."
"Trước đó cậu gửi cho tôi lịch học của cậu." Lúc đó cô quấn lấy anh đòi lịch học của anh, xong thì hào phóng trao đổi đưa anh lịch học.
"Tôi đã nói là không ăn mà..."
Lục Giản cụp mắt nhìn biểu cảm không vui của cô, cảm giác trong lòng như có gì đó sụp đổ, khóe môi anh khẽ cong lên: "Là tôi không nhịn được muốn gặp cậu, cho nên mới đến đây chờ cậu."
Nhịp tim của cô nhảy vọt, bên ngoài vẫn thờ ơ như không có gì: "... Ờ."
Cô quay người đi về phía trước, anh đi theo sau, dường như vị trí của hai người đã đổi lại so với trước đây.
Lục Giản đi đến bên cạnh cô, "Cậu muốn ăn gì?"
"Hamburger đi."
"Nhưng hamburger ăn nhiều sẽ bị nóng..." Anh sợ cổ họng cô không chịu được."
Cô quay đầu liếc anh một cái, anh lập tức sửa lại miệng: "Nghe cậu hết, vậy thì đi ăn hamburger thôi."
Châu Tố thầm nghĩ anh mới vừa khỏi ốm xong, cuối cùng không chọn đi ăn hamburger, mà đi đến một quán mỳ Ý.
Anh nói để anh đi gọi món cho rồi bảo cô ngồi xuống trước, cô cũng lười vận động, tìm chỗ ngồi xuống. Lúc cô vừa ngồi xuống, Nam Vân ngồi cách đó hai bàn lập tức nhìn thấy cô.
Bạn của Nam Vân cũng để ý thấy, vốn cũng không bàn luận gì, không ngờ bọn họ nhìn thấy Lục Giản đi tới, ngồi xuống đối diện Châu Tố.
"Sao Châu Tố lại quấn lấy Lục Giản rồi?" Bạn của Nam Vân ngạc nhiên.
Bàn tay đang nắm cái nĩa không ngừng siết chặt. Mấy tuần trước cô ta biết Châu Tố rút ra khỏi câu lạc bộ rubik, sau đó cũng có lời đồn là vì Châu Tố không theo đuổi được Lục Giản.
Nam Vân đã sớm biết gà rừng không thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng được. Lục Giản ghét nhất loại nữ sinh cả ngày mập mờ không rõ với một đống nam sinh như Châu Tố.
Da mặt Châu Tố này dày thật đấy.
Bạn cô ta nói: "Vân Vân, cậu còn nhớ mấy hôm trước chúng ta nhìn thấy có nam sinh đến ký túc xá đón Châu Tố? Con nhỏ này trà xanh v**, có khi còn một chân đạp hai thuyền đấy!"
Nam Vân nghe xong, cảm giác nuốt không trôi nữa, quay đầu nhìn Châu Tố đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh, cuối cùng cô ta không nhịn được ngồi yên ở đây, đứng dậy đi theo.
Châu Tố đi lại bồn rửa tay, lúc đang rửa tay thì ngẩng đầu thấy Nam Vân đi tới, cô vốn không định nhìn cô ta, không ngờ Nam Vân lại lên tiếng trước: "Bạn học Châu Tố, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."
Châu Tố hơi ngạc nhiên, "Chuyện gì thế?"
Nam Vân nhìn cô, không hiểu tại sao hốc mắt lại đỏ lên: "Cậu có thể đừng quấn lấy Lục Giản không?"
Châu Tố: ???
"Tôi biết cậu thích Lục Giản, nhưng cậu ấy đều từ chối, là con gái không phải cậu nên tự mình hiểu lấy sao? Nếu như cậu cứ cố chấp bám lấy như vậy, cũng chỉ khiến Lục Giản thêm chán ghét cậu thôi, đúng không?"
Châu Tố không thích Nam Vân, nhưng những lời buồn nôn như vậy, lúc cô nghe thấy vẫn cực kỳ ngạc nhiên.
Cô mỉm cười, "Vậy xin hỏi cậu thấy tư cách gì để chỉ trích tôi?"
"Tôi... Tôi cũng thích Lục Giản, nhưng sau khi tôi biết cậu ấy không thích tôi, tôi đã không bám thấy cậu ấy nữa." Ngụ ý là cô ta không giống một số người không biết xấu hổ như vậy: "Hơn nữa tôi nhìn thấy cậu và nam sinh khác mập mờ không rõ, cậu không cảm thấy bản thân rất quá đáng sao?"
Châu Tố tức điên: "Không phải ngay cả chuyện tôi làm bạn với ai cũng phải giải thích với cậu đấy chứ? Cậu là ai, dựa vào cái gì mà đánh giá tôi? Tôi muốn chơi với nam sinh nào thì tôi chơi, liên quan gì đến cậu. Cậu cả ngày rảnh rỗi soi mói tôi như vậy, tôi đánh rắm gì cậu cũng biết?"
"Cậu..."
Châu Tố đảo mắt nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy Lục Giản đi tới.
Lục Giản thấy cô mãi không trở lại, quay đầu tìm kiếm thì thấy cô đang nói chuyện với Nam Vân, anh thấy sắc mặt cô không tốt, lập tức đứng dậy đi tới.
Châu Tố nhìn thấy anh, bắt đầu hùng hổ, cây ngay không sợ chết đứng, giống như học sinh mách lẻo với giáo viên: "Lục Giản, cậu ta cứ khăng khăng là tôi bám lấy cậu, nói tôi không tự biết mình là ai."
Nam Vân nhìn Lục Giản, đôi mắt đỏ bừng, cực kỳ đáng thương, "Lục Giản..."
Sắc mặt anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi Nam Vân ——
"Cậu có chuyện gì sao?"
Anh trực tiếp nắm lấy tay Châu Tố, trước khi dẫn cô đi còn bỏ lại một câu cuối cùng: "Là tôi đang theo đuổi cô ấy, làm phiền cậu biết nhìn một chút."
Nam Vân: ?!!