Bối Doanh Doanh cực kỳ sửng sốt, cô không ngờ trên sân tập nhiều người như vậy mà Du Hàn dám đột nhiên hôn cô ở trước mặt tất cả mọi người!
Cảnh này bị rất nhiều học sinh nhìn thấy, tất cả mọi người đều hoảng hốt. Có người ngạc nhiên chỉ chỉ bạn mình, kích động che miệng đang nói gì đó, trong lòng gào thét: Đ*, mình vừa nhìn thấy cái gì thế này!!! Du Hàn hôn, hôn, Bối, Doanh, Doanh!
Mặt cô đỏ bừng, đảo mắt nhìn một vòng. Từ Ninh đứng gần nhất sắc mặt đã xám thành màu gan heo.
Cô ngẩng đầu nhìn anh đang cười, xấu hổ, khẽ trừng mắt với anh một cái: "Có rất nhiều người đó..."
Anh không hề giữa khoảng cách, ngược lại tiếp tục xoa đầu cô: "Được rồi, trở về đi, tôi chạy xong đến tìm cậu."
Bối Doanh Doanh nhanh chóng chạy đi, Từ Ninh đứng tại chỗ nhìn thấy Du Hàn thu lại ánh mắt dịu dàng đang nhìn bóng lưng của Bối Doanh Doanh, sau đó quay sang nhìn mình, ánh mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng hờ hững.
Từ Ninh lần này hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là "tiêu chuẩn kép".
Cô ta cảm giác bản thân mình bị làm nhục, sau đó vội vàng chạy đi gặp được đám bạn của mình. Bọn họ vui vẻ nói: "Từ Ninh, nghe nói Du Hàn chuẩn bị thi chạy tám trăm mét đó, chúng ta cùng đi xem anh ấy thi đi."
Bọn họ không thấy Từ Ninh trả lời, tiếp tục giựt dây: "Đúng thế Từ Ninh, không phải cậu thích Du Hàn sao? Đến lúc đó bọn mình nhất định sẽ giúp cậu xin được phương thức liên lạc với anh ấy!"
Từ Ninh nghe vậy đột nhiên nổi điên: "Xem cái rắm! Anh ta. . anh ta có bạn gái rồi!"
"??!! Ai vậy!"
"... Bối Doanh Doanh!" Từ Ninh chán nản.
"Sao có thể! Cậu cũng đừng tin mấy lời đồn thổi đó, giữa trưa cậu còn nói Du Hàn sẽ không thích chị ta đấy."
"Mình vừa nhìn thấy Du Hàn hôn Bối Doanh Doanh!"
Đám bạn: "???" Mẹ ơi như vậy thì cũng quá kích thích rồi!
Du Hàn hôn Bối Doanh Doanh còn chưa được bao lâu, trên diễn đàn trường đã không ngừng có bài đăng bàn tán về chuyện này: [Mợ nó hai người này thật sự là một đôi!!!]
Chủ tus bình luận: [Đ* Đ* Đ*, bây giờ trong lòng tôi đang hưng phấn muốn điên lên đây nè a a a a a a!!! CP tôi theo đuổi có thật!!!!]
[Ngồi xổm, chờ dưa.]
[Đặt hàng đê, chào hàng với bạn ở trên ở đây có đậu phộng, hạt dưa với đồ uống nhé.]
[Tình huống thế nào? Chủ tus đang nói đến ai mà kích động thế?]
[Tôi rất mệt mỏi mỗi ngày khi nghe những tin đồn như thế này, vì vậy xin vui lòng chuyển chủ đề, được không? Lần này, lại muốn tự tâng bốc thế nào đây?]
[A a a a chủ tus cho ám hiệu đi, có phải cậu cũng có mặt ở sân thể thao không! Tôi cũng đang vừa định đăng bài đây!]
Chủ tus: [Không phải lời đồn đâu nhé, không phải lời đồn, không phải lời đồn! Điều quan trọng phải nói ba lần, là thật nhé, tôi đã tận mắt chứng kiến, đúng là trong sân thể thao. Tôi sẽ cho các bạn một gợi ý và không nói tên của họ nhé, nam và nữ đều rất nổi tiếng. Hai người học cùng lớp, bạn nữ là nữ thần của tôi! Chuyện này tôi đã nói rất rõ ràng rồi đó ~ Tôi sẽ chậm rãi kể cho mọi người nghe.】
[Giải mã ngay lập tức! Mợ nó là hai người bọn họ hả?! Không thể nào ...]
[Tin đồn này đã lan truyền bao lâu rồi ...]
[Tản đi tản đi, là giả đó.]
[Là thật đó, tôi cũng nhìn thấy!!!]
Chủ tus: [Đừng vội nói giả, chờ tôi nói hết được không? Nữ sinh là nữ thần của tôi nhé, nam sinh thì là nam thần của rất nhiều người, cho nên cũng có thể gọi là nam thần nhỉ. Vừa rồi tôi ở dưới sân tập xem thi đấu cùng bạn học. Bạn học của tôi đột nhiên thấy nam thần tham gia thi chạy tám trăm mét. Bạn của tôi rất kích động, lôi kéo tôi, phổ cập cho tôi kiến thức nam thần ưu tú thế nào ( xin lỗi tôi chỉ thích nữ thần thôi /đầu chó/), bạn tôi lén lấy điện thoại ra chụp hình nam thần, đúng lúc đó tôi thấy nữ thần của tôi đến tìm nam thần!]
[A a a a đánh cậu đó chủ tus, đào một cái hố này cho bọn tôi!]
[Sau đó thì sao!]
[Bổ sung cho chủ tus nè, hình như là nam thần gọi nữ thần đến, cả toàn bộ quá trình trên mặt nam thần đều nở nụ cười, mẹ của tôi ơi, tôi chưa nhìn thấy nam thần cười đó!!!]
[Vẫn cảm giác bài đăng này rất giả, là nữ sinh tôi rất ghét kia phải không?]
[Tôi cũng ghét nhỏ đó...]
Chủ tus: [Mấy người kia làm ơn lăn đi giùm cái, nếu còn sỉ nhục nữ thần của tôi thì tôi sẽ như con gà trống xù mào lên đấy! Tức chết đi được, mặc kệ bọn họ, tôi tiếp tục kể nè. Tôi và bạn học thấy nam thần cầm lấy chai nước trong tay của nữ thần, sau đó vặn ra uống!!! Hành động hôn gián tiếp đó nam thần làm rất thành thục khiến bọn tôi nhìn đến ngây người luôn!
Bởi vì bọn tôi cũng cảm thấy hai người bọn họ là bạn giống như bạn bè bình thường thôi, bạn tôi còn đoán có thể chai nước trong tay của nữ thần là của nam thần, nên không thể xem là hôn gián tiếp. Nhưng, ai ngờ sau khi nam thần uống nước xong, đột nhiên -- hôn lên mặt nữ thần một cái a a a a a a a a!]
[???!!! Mẹ ơi, khiếp sợ!]
[A a a a??? Bạo như thế sao!!!]
[Mẹ ơi tin tức lần này sốc quá, đây là đang khẳng định tin đồn lần trước sao?!]
[Chờ một chút, mình hưng phấn đến mức sắp nhồi máu cơ tim rồi, mình cực kỳ thích hai người bọn họ luôn á, mình thấy hai người họ xứng đôi cực, hu hu hu hôm nay cuối cùng cũng được ăn chút đường rồi.]
[Không phải chứ, cái này giống như đang được biên tập lại thế?!]
[Không tin +1]
[Chủ tus nói cuối kỳ tất cả mọi người sẽ bị rớt còn tin được.]
Người chứng kiến đây, con mẹ nó là thật đó, hơn nữa tôi đã sớm biết hai người họ là một đôi rồi.]
[Ai có video hay ảnh gì không? Tận mắt nhìn thấy mới tin được.]
Cả một đám người nhao nhao lên, chủ tus mãi không thấy nói lời nào, khi tất cả mọi người cho rằng đây là bài đăng giả thì đột nhiên có một người đăng một cái video lên: [Chuyện của chủ tus kể tôi cũng có mặt ở hiện trường, đúng lúc quay được /đầu chó/, bởi vì tôi cũng thích nam thần, cho nên đang quay lén anh ấy... Đột nhiên vô tình thấy nam thần có cô gái anh ấy yêu thích, tôi cũng vui cho anh ấy.]
Trong video là cảnh tượng ban nãy diễn ra ở sân thể thao, bài đăng lúc này mới hoàn toàn bùng nổ.
Chủ tus: [Cảm ơn chị em lầu mười hai nhé! Tôi không biến mất đâu, chỉ là vừa rồi bạn tôi vừa chạy xong, tôi chạy qua đưa nước cho cậu ấy!]
[Mẹ ơi, xem video rồi, ngọt quá, hâm mộ quá đi.]
[Nữ thần đúng là sẽ đi đôi với nam thần mà, tan nát cõi lòng... Nhưng mà có sao nói vậy, hai người bọn họ thật sự rất đẹp đôi! Chúc phúc!]
[Không những hôn còn hành động chết người sờ đầu kia nữa, A Vĩ chết rồi... Bạn của bạn của tôi có quen biết nam thần, nói nam thần là người cực kỳ lạnh lùng, đối xử với những người không quen biết hoặc những nữ sinh theo đuổi mình đều cực kỳ lạnh lùng. Tôi cảm thấy tất cả dịu dàng của nam thần đều dành cho bạn gái rồi, nam thần thật sự cưng chiều bạn gái.]
[Hôm nay lại bị một ngày dính axit citric* khóc.]
*Axit có trong chanh, ý là ghen tị.
[Những người lầu trên nói chủ tus nói dối thì mau mở to mắt ra nhìn đi, còn đến phiên mấy người nói thích hay ghét nữa hả, người ta vẫn đang ân ân ái ái đó.]
[Sau này hy vọng mỗi ngày đều có thể ăn đường! Nam thần nữ thần đúng là một đôi trời đất tạo thành, rắm cầu vồng vô địch!]
Lúc Bối Doanh Doanh nhìn thấy bài đăng này vẫn đang đứng trực, Kỷ Diệu chạy đến đưa di động cho cô, cô đọc hết bình luận mặt đã đỏ rực.
Hu hu hu chắc chắn bị phát hiện rồi [QAQ].
Đã nói phải khiêm tốn mà...
Kỷ Diệu cười hì hì: "Lần nay xem ra sẽ hoàn toàn đánh sập mấy lời đồn nhảm nhí luôn. Cậu không biết đâu, trước có rất nhiều người không tin cậu và Du Hàn là một cặp đó. Trên diễn đàn trào phúng cậu khó nghe đến thế nào, bây giờ cả một cái rắm cũng không dám đánh."
Bối Doanh doanh cười, "Cậu đó, chuyện gì cũng biết."
"À mà Du Hàn chuẩn bị thi rồi nhỉ?"
"Ừ, sắp rồi." Cô nhìn điện thoại, "Nhóm này chạy xong là đến lượt cậu ấy."
Trong lòng cô cũng lo lắng cho Du Hàn, nhưng cô càng tin tưởng vào khả năng của anh, rất mong chờ phần thi này.
Theo như lịch trình, nhóm kế tiếp là nam sinh lớp mười hai thi chạy chung kết nam tám trăm mét. Bởi vì Bối Doanh Doanh đang trực, khu vực cô chịu trách nhiệm là vòng trong của đường chạy đối diện với tượng đài, đây là đoạn chạy tiếp sức bốn trăm mét chỗ vận động viên thực hiện lần trao gậy cuối cùng, vì vậy cô không thể ra điểm xuất phát cổ vũ anh.
Sau khi loa phát thanh thông báo xong, vậy mà bắt đầu có người hô cổ vũ Du Hàn, phần thi này cũng thu hút rất nhiều học sinh lớp mười, mười một đến xem.
Sau khi tiếng súng vang lên, toàn bộ nam sinh ở vạch xuất phát lao về phía trước. Tốc độ của nam sinh chạy rất nhanh, xem ra lúc đầu vẫn chưa tiết kiệm sức lực, rất nhanh Du Hàn đã chiếm vị trí dẫn đầu, rất nhiều nữ sinh đều rất kích động.
Tổng cộng hai vòng, Bối Doanh Doanh đứng ở vị trí của mình, mắt nhìn thẳng vào bóng dáng ở vị trí đầu tiên, trong lòng thấp thỏm, cô nhìn Du Hàn càng lúc càng tiến lại gần hơn, cô cũng hét lên "Cố lên Du Hàn", ánh mắt anh vốn đang tập trung nhìn thẳng về phía trước, dường như chú ý đến cô ở bên này, ánh mắt nhìn về phía cô, bên môi còn treo nụ cười như có như không.
Anh chạy qua trước mặt cô, cô nhớ lại dáng vẻ thoải mái cùng bước chân nhẹ nhàng của anh.
Hình như có vẻ rất dễ dàng nhỉ...
Đến vòng chạy thứ hai, Du Hàn đã hoàn toàn bỏ xa những người khác, anh đã dẫn trước người chạy thứ hai khoảng gần mười mét. Đây là một chặng đua không có gì bất ngờ, cuối cùng khi Du Hàn là người đầu tiên vượt qua vạch đích, lập tức loa phát thanh vang lên tiếng thông báo, "Du Hàn đã phá kỷ lục của trường!"
"Wow, đỉnh thật đấy..."
Cô thấy một đám người vây quanh ở vạch đích, cực kỳ náo nhiệt. Cô rất muốn có thể nhanh chóng chạy đến bên cạnh Du Hàn, nhưng bây giờ cô không thể phân thân...
Lúc đang buồn rầu, bên cạnh có một chị gái tình nguyện viên chạy đến: "Doanh Doanh, để chị thay em trực ở đây cho. Em có thể đi tìm Du Hàn, cậu ấy vừa chạy xong đó."
"Dạ?"
Chị gái nhỏ, nháy mắt với cô: "Chị có coi bài đăng đó trên diễn đàn rồi, ha ha ha hai đứa rất xứng đôi đó."
Bối Doanh Doanh da mặt mỏng dễ đỏ mặt, "Vậy cảm ơn chị ạ ~"
Cô nhanh chóng vạch đích, ở phía bên kia, Du Hàn vừa chạy qua vạch đích, Tăng Đống và Lạc Phàm phụ trách việc hậu cần vội vàng tiến đến, vừa đưa nước vừa đỡ Du Hàn, như thể sợ Du Hàn sẽ lập tức ngã xuống. Nhưng anh nhận lấy chai nước uống mấy ngụm, lạnh nhạt từ chối bọn họ đỡ mình. Rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ Du Hàn bao vây xung quanh anh, vẻ mặt Du Hàn rất bình tĩnh giống như anh không phải là người vừa thi chạy xong.
Tăng Đống giơ ngón tay cái lên với anh: "Anh Hàn không hổ là anh của em, quá đỉnh, thừa sức đè bẹp bọn họ."
"Chứ sao nữa, anh Hàn mà có chạy thêm hai vòng nữa vẫn không có chuyện gì, dù sao anh Hàn cũng từng tham gia chạy cự ly đường dài mà ha ha ha." Lạc Phàm nói.
Bên cạnh có rất nhiều nữ sinh, ánh mắt của bọn họ đều rơi trên người Du Hàn, nhưng anh không hề nhìn bọn họ mà đang tìm bóng dáng của Bối Doanh Doanh. Ai ngờ vừa nghĩ đến, bóng dáng cô đã lập tức xuất hiện trong tầm mắt anh. Cô đang chậm rãi chạy về phía anh, nhưng vì vóc dáng quá nhỏ nên bị ngăn ở bên ngoài đám người đang vây quanh bên này, cực kỳ đáng thương.
Anh khẽ cong môi, đi về phía cô, những người bên cạnh tự giác nhường đường.
Du Hàn đi đến trước mặt Bối Doanh Doanh, xung quanh có rất nhiều người, cô nhìn thấy anh thì nhíu mày mở miệng, câu đầu tiên là lo lắng: "Có phải rất mệt không? Bây giờ có tiếp tục đi được..."
Cô còn chưa nói hết câu, anh đã vươn tay ra nắm lấy bả vai cô, kéo cả người cô ôm vào lòng, giống như đang dồn hết sức lực lên người của cô, thấp giọng nói: "Tôi mệt quá, chân cũng rất mỏi, không đi được nữa."
Tăng Đống và Lạc Phàm: ???
Cô run lên một cái, thật sự tin lời anh, thân hình nhỏ bé lập tức đỡ lấy anh, từng bước dìu anh đi về phía trước.
Hai nam sinh nhìn Du Hàn vừa rồi còn rất thản nhiên thong dong bây giờ lại đang cực kỳ suy yếu --
Anh Hàn cmn giả vờ cũng quá rồi.
Những người xung quanh đều rất ngạc nhiên, còn không kịp hiểu chuyện gì đã bị nhét đầy một miệng thức ăn cho chó.
Du Hàn quay đầu nhìn Tăng Đống với Lạc Phàm, hai người lập tức hiểu ý rút lui.
Đi thôi, đi thôi, cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Cơ thể nhỏ nhắn của Bối Doanh Doanh bị anh ôm vào trong lòng, rõ ràng trên khóe miệng anh còn đang ẩn ý cười, nhưng vẫn cứ khăng khăng giả vờ rất yếu ớt, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của anh đã đánh lừa cô gái nhỏ. Cô thật sự tin tưởng, trong giọng nói mềm mại tràn đầy lo lắng: "Du Hàn, cậu đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều."
Cô nhớ lại vừa rồi dọc đường có rất nhiều ánh mắt nhiều chuyện nhìn chằm chằm bọn họ, không khỏi đỏ mặt: "Hình như mọi người trong trường biết quan hệ của bọn mình rồi..."
"Ừm, cho nên?" Anh vuốt ve vành tai của cô, "Cậu vốn là bạn gái nhỏ của tôi, tại sao phải che giấu? Không cho bọn họ biết, còn không biết có bao nhiêu nam sinh ngấp nghé cậu."
Hai người đi đến một nơi ít người, cô dìu anh ngồi xuống ghế, anh thuận thế nắm lấy tay cô, "Tôi dành được hạng nhất rồi, phần thưởng đâu?"
Cô ngẩn người, "Tại sao lại là mình phát thưởng cho cậu?"
"Bởi vì tôi chạy vì cậu," anh nhìn con ngươi trong suốt của cô, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng: "Tôi chỉ vì muốn thể hiện cho cậu thấy tôi rất giỏi thôi."
Bối Doanh Doanh nghe vậy, cười híp mắt thành một vầng trăng khuyết: "Không cần thể hiện đâu, cậu trong lòng mình vẫn luôn rất đỉnh."
Du Hàn phát hiện không chỉ người của cô rất ngọt, mà ngay cả nói chuyện cũng có thể ngọt đến mức thấm tận vào lòng người, "Phần thưởng có cho hay không, hả?"
"Ừm... Cậu muốn thưởng cái gì?"
Anh nghiêng người nói nhỏ một câu vào tai cô. Cô nghe xong mặt đỏ bừng, xấu hổ đẩy anh ra: "Không được, không được..."
"Vì sao?"
"Mình..."
Đuôi lông mày anh nhướng lên, đầu ngón tay khẽ cào vào lòng bàn tay cô, nhỏ giọng dụ dỗ: "Cũng chỉ là nghĩa trên mặt chữ thôi."
Buổi tối thứ sáu sau khi tan học về nhà, vì thứ hai là lễ quốc khánh, nên Viên Man Hà nói với Bối Doanh Doanh tối nay bà và Bối Hồng sẽ không ở nhà, hai người họ sẽ tham dự một buổi tiệc rượu trên du thuyền, trưa mai mới về, bà dặn dò tối nay Bối Doanh Doanh ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong không bao lâu, hai người chuẩn bị ra cửa, Bối Doanh Doanh ở trong phòng đọc sách, nhưng lại có chút không yên lòng. Trong đầu cứ luôn nhớ đến phần thưởng đòi được thưởng của Du Hàn nói với cô chiều hôm trước —— "Ngủ chung."
Hu hu hu sao có thể được! Cô còn lâu mới làm chuyện đó nhé...
Cô nhớ lại buổi tối lần trước ở suối nước nóng, cô cũng ngủ chung một phòng với Du Hàn. Hai người bọn họ vốn đang rất nghiêm chính nằm trên giường trên cờ phi hành (giống cờ cá ngựa). Ai biết được, chơi một lúc, anh đè cô ra giường hôn, khiến cả người cô cảm giác như muốn "bốc cháy".
Sau đó còn nói cái gì mà đừng khóc thút thít nữa...
Cô đang nghĩ ngợi, đúng lúc điện thoại “ting” một tiếng, thông báo có tin nhắn đến ——
[Chú và dì tối nay không ở nhà.]
Bối Doanh Doanh: !
Cô do dự một lúc lâu, mới trả lời anh: [Ừm.]
Anh nhắn tiếp: [Mẹ tôi cũng về quê rồi.]
Bối Doanh Doanh: !!
Anh gửi một đoạn ghi âm đến: "Lần này Doanh Doanh biết tôi nói là có ý gì không?"
Không.
Cô không biết.
Cô lựa chọn phương án giả chết không trả lời anh, nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn gọi điện thoại cho cô, cô đành phải nhận cuộc gọi, giọng điệu thong dong đầu ý cười của anh vang lên: "Sao tôi cảm giác tối nay Doanh Doanh nghịch ngợm thế nhỉ? Cố ý không để ý đến tôi?"
"À... Không có đâu..."
"Còn nhớ chuyện phần thưởng hôm bữa không?" Giọng anh khàn khàn: "Định quỵt phần thưởng của tôi à?"
Cô níu góc áo, suy nghĩ một lúc, "... Mình không quên."
"Ừm, không quên thì tốt. Lúc nào xuống dưới này? Đúng lúc tôi có thể dạy bổ túc toán cho cậu."
"Không cần đâu, tối hôm qua mình làm xong bài rồi."
Anh im lặng hai giây, giọng điệu rất thoải mái: "Cũng được, tôi đi tắm trước."
Sau khi cúp điện thoại, bé thỏ trắng chạy lên giường, rên rỉ hai tiếng.
Mà ở đầu dây bên kia, lão sói xám ném điện thoại lên bàn, day day trán mỉm cười, sau đó đứng lên đi vào trong phòng tắm. Anh tắm xong đi ra ngoài, nhìn điện thoại, thấy cô gái nhỏ vẫn không gửi tin nhắn cho mình.
Anh lấy ga giường và vỏ chăn mới từ trong tủ quần áo ra. Mặc dù Du Linh thường xuyên thay ga giường cho anh nên không có mùi gì khó ngửi, nhưng anh lo lắng cô gái nhỏ sẽ cảm thấy không thoải mái, vẫn nên đổi mới thôi. Sau đó anh lại dọn dẹp phòng một lượt, chuẩn bị xong tất cả, anh lấy một cái hộp ra sau đó nhắn tin cho Bối Doanh Doanh:
[Xong chưa?]
Bối Doanh Doanh: [Ừm, tớ xuống liền.]
Cô đứng lên đi ra cửa, không khỏi mỉm cười.
Thật ra vừa rồi cô cũng đã tắm rửa xong. Bây giờ cô đang mặc một cái váy ngủ con mèo màu hồng, lề mề cầm lên đặt xuống rồi lại cầm lên hai quyển sách toán, hít một hơi thật sâu rồi đi xuống dưới lầu.
Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng Du Hàn, anh giống như biết cô đến, trực tiếp mở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, cô hốt hoảng cúi đầu, Du Hàn lên tiếng trước: "Vào đi."
"..." Cô đứng im không nhúc nhích, trong đầu bỗng "Ting" lên một tiếng, "À, mình, mình, mình đột nhiên nhớ ra còn quên một thứ!"
Anh nhíu mày, "Hửm?"
Mặt cô đỏ lên, nhét sách vở và bút trong tay vào trong lòng anh, "Mình lên lấy chút đồ."
Cô nói xong cũng không quay đầu lại, lập tức quay người chạy lên lầu.
Du Hàn: "..."
Thật là ngốc nghếch mà.
Bối Doanh Doanh về đến phòng, nhìn về phía đồ trên giường, hít một hơi thật sâu.
Được rồi, điều gì nên đến cũng phải đến thôi.
Cô không thể cứ trốn tránh được.
Sau đó cô ôm đồ lên, đi ra cửa phòng, từng bước từng bước chậm rãi xuống dưới lầu, vì lo lắng nên tim đập thình thịch không thôi.
Cô xuống đến dưới lầu, Du Hàn đứng ở cửa, nhìn thấy đồ cô ôm trong lòng lập tức đen cả mặt.
"..."
Cô ôm một cái chăn xuống là có ý gì??!!
Cô gái nhỏ đang ôm một cái chăn bông mềm lớn, đi lại rõ ràng là rất khó khăn. Cô vừa bước xuống cầu thang còn chưa bước đến phòng Du Hàn thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Cô hai, cô mang chăn xuống đây để làm gì ạ?" Người giúp việc từ sau vườn hoa đi vào nhìn thấy cảnh này thì ngớ người ra, lập tức tiến lên giúp cô chủ nhỏ ôm chăn bông.
Bối Doanh Doanh giật mình, gương mặt đỏ bừng lộ ra phía sau chăn bông, cô nhìn về phía người giúp việc, lắp bắp nói:
"Không, không có gì đâu, em... Em chỉ là định phơi chăn thôi..."
Người giúp việc: ???
Phơi chăn vào buổi tối muộn như thế này?