Editor: Chanh
Vì không để cho người lớn phát hiện, trước kia mỗi lần Cố Tần về thành phố C gặp Mục Sở, hai người đều phải lén la lén lút.
Bây giờ khó có dịp được quang minh chính đại đi trong siêu thị, kéo tay Cố Tần, tâm tình Mục Sở rất tốt: "Đến thành phố A, dường như em không còn gánh nặng trong lòng nữa."
Cố Tần cười nhẹ:"Đi với anh khiến em áp lực thế sao?"
"Nào có." Mục Sở phản bác, "Em hoàn toàn là vì để anh không bị ba em đánh chết, ông ấy tín nhiệm anh như thế, nếu một ngày nào đó mà biết anh cướp em đi mất, hậu quả rất nghiêm trọng."
Đi tới khu ẩm thực, cô chỉ chỉ, hỏi anh: "Anh uống gì không?"
Cố Tần: "Em muốn uống gì thì mua đi."
Lúc này không ai xếp hàng, Mục Sở mua một cốc trà hoa quả.
Vừa lấy hóa đơn, Cố Tần đã quét xong mã thanh toán.
Lúc bưng đồ uống rời đi, Mục Sở nhìn anh: "Anh không khát sao?"
Cố Tần: "Có chút."
"Vậy sao vừa rồi anh không mua?" Cô quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh.
Anh hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm cốc trà hoa quả trong tay cô: "Cho anh uống một miếng."
Mục Sở không quá vui lòng, liên tiếp uống mấy miếng rồi mới lưu luyến không rời đưa qua: "Vậy, vậy anh uống một miếng nhỏ thôi nhé?"
Cố Tần ngậm ống hút nhấp một hớp, nhíu mày: "Chua thế."
Nhất thời Mục Sở bật cười: "Nào có khoa trương như vậy, mùa này uống chua chua ngọt ngọt như vậy mới ngon."
"Qúa chua." Cố Tần không hiểu vì sao cô nhóc này lại thích khẩu vị như vậy, anh chua ê hết cả răng.
Nhìn biểu lộ của anh, Mục Sở có chút đắc ý: "Ai bảo anh uống của em, giữa chúng ta có khoảng cách thế hệ, khẩu vị không giống nhau là đúng rồi, sau này đừng hòng nếm đồ của em nữa."
Cô lại hút một miếng, vị chua chua ngòn ngọt lan trong khoang miệng, ừng ực nuốt xuống, toàn thân đều cảm thấy sảng khoái.
Uống ngon thật!
Cô khiêu khích liếc nhìn anh một chút.
Cố Tần nhất thời buồn cười, xoa gáy cô: "Đi, nhìn xem có đồ gì muốn mua, thuận tiện mua cho em ít bộ đồ, phải học quân sự nữa, mua thêm chút đồ dưỡng da."
Mục Sở đi theo anh: "Thật ra đợt này em tới thành phố A ba em cũng cho nhiều tiền rồi, không cần dùng của anh đâu."
"Học cách khách khí với anh từ bao giờ thế? Anh cứ thích em dùng tiền của anh đấy."
"Không có, em giả vờ khách khí thế thôi, anh đừng coi là thật."
"... "
- --------------
Đi dạo một ngày, buổi tối, Cố Tần mang cô ăn cơm tối xong mới đưa cô về trường học.
Lúc từ quán cơm đi ra, Mục Sở nhìn thấy sát vách có một cửa hàng kẹo, trên tủ kính pha lê có bày một bình kẹo hoa nhài.
Bình thủy tinh lớn chừng bàn tay, miệng bình thắt nơ hoa, bên trong là kẹo được bọc với mọi loại giấy đủ mày sắc, dưới ánh đèn còn lóe sáng lấp lánh.
Mục Sở đã từng ăn qua kẹo của hãng này rồi, cực kỳ ngon, bao bì cũng đẹp mắt.
Trên mỗi tờ giấy bọc kẹo đều có hình vẽ hoa nhài, kèm theo đó là những câu trích dẫn rất tình.
Năm cấp hai cô thu thập rất nhiều, nhưng sau đó đều ném hết.
Đã nhiều năm cô không ăn loại kẹo này rồi, nhưng hương vị vẫn nhớ rất kỹ.
Bây giờ đột nhiên thật muốn ăn.
"Anh đợi em một chút." Cô chạy vào cửa hàng kẹo, rất nhanh mua hai hũ.
Đi ra lắc lắc trước mặt anh, hưng phấn nói: "Kẹo mềm này ăn cực kỳ ngon, trước đây em rất thích."
Cố Tần nhìn nhãn hiệu bên trên: "Anh nhớ sau khi bị Viễn Thương thu mua thì hãng này chỉ chuyên sản xuất vị chanh đường, lúc nào thì có vị hoa nhài rồi?"
"Có từ lâu rồi, do anh không chú ý thôi." Mục Sở nói, lại hồ nghi hỏi anh, "Sao trước đây chỉ sản xuất mỗi vị chanh đường? Vì nó ngon sao? Cũng đâu cần đơn điệu như thế chứ?"
Hai người đi đến cạnh xe, Cố Tần mở cửa giúp cô: "Vợ của cậu anh trước đây có biệt danh là tiểu chanh, cậu anh thu mua lại cũng không phải vì lợi nhuận, chủ yếu là để dỗ vợ vui vẻ thôi."
"Còn rất lãng mạn, chắc mấy năm nay muốn phát triển thương hiệu cho nên mở rộng thêm nhiều vị khác, nhưng mà hãng này ăn cũng rất ngon."
Mục Sở ngồi trên ghế phụ, vừa cài dây an toàn vừa nỉ non, "Hóa ra phía sau còn có câu chuyện tình yêu như thế, chẳng trách trên mỗi giấy gói kẹo đều có một lời tâm tình khác nhau."
Cố Tần ngồi bên ghế lái hạ mi, mở nắp bình, dùng hai ngón tay kẹp một cái ra: "Lời tâm tình sao? Anh xem một chút."
Chữ viết rất nhỏ, Cố Tần nương vào ánh sáng trong xe đọc: "Muốn cùng em leo núi ngắm cảnh mặt trời mọc, trước ô cửa sổ đầy sao, mình tựa vào nhau đến tận bình minh."
"Còn thật có ý tứ." Anh lột vỏ, đem kẹo đút cho Mục Sở.
Lại lấy ra một cái: Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.
Cái này anh bỏ vào miệng mình, một cỗ hoa nhài trong veo tan nơi đầu lưỡi.
Anh không có vội lái xe, chậm rãi đóng nắp bình kẹo lại, tâm tình tựa hồ rất tốt: "Bình này cho anh đi, mấy lời yêu thương trên đấy, anh sẽ coi là em nói cho anh nghe."
Mục Sở đỏ mặt, nhanh chóng từ chối: "Em mới không nói mấy lời như vậy đâu!"
Cô đưa tay muốn cướp, Cố Tần né tránh, đặt ở hốc cửa xe bên cạnh.
Mục Sở với không đến, tháo dây an toàn bổ nhào qua, tay trái vịn vào vai anh, tay phải giữ cửa cầm bình kẹo về.
Cô bỗng nhiên tới gần, mang theo hương thơm tự nhiên của thiếu nữ, thân hình Cố Tần run lên, hơi có chút tâm viên ý mã, ôm eo cô, nắm chặt: "Hẹp hòi như vậy?"
Mục Sở lắc lắc bình kẹo trong tay: "Nếu anh không nói mấy lời bên trong là em nói cho anh nghe, không chừng em cho anh rồi."
Cô muốn quay lại ghế ngồi của mình, Cố Tần lại không cho, bàn tay đặt cạnh hông cô dùng sức, đme người kéo vào trong ngực, thuận thế ngồi trên đùi anh.
1 Cánh tay trái Mục Sở dựa vào tay lái, hoảng hồn: "Anh làm gì đấy!"
Đây là trong xe!
Trong xe lại còn mở đèn, sẽ bị người nhìn thấy.
Nhịp tim cô đều đập thình thịch!
Cố Tần tắt đèn xe, trong nháy mắt xung quanh được bao phủ bởi bóng đêm nồng đậm.
Lòng bàn tay vuốt ve gương mặt cô, thanh âm phá lệ ôn nhu: "Hoa Hoa, cảm ơn em đã đến thành phố A."
Anh không làm gì khác, Mục Sở ngồi trên đùi anh dần dần bình tĩnh trở lại, nhón tay lấy thêm một viên kẹo trong bình, chậm rãi nói: "Vậy anh nhớ đối xử với em tốt một chút."
Cố Tần nhận lấy viên kẹo của cô, chậm rãi lột vỏ, đưa vào miệng cô, mắt phượng nhiễm lên tia nhu hòa: "Vì sao lại thích hoa nhài?"
Mục Sở run lên, cúi đầu: "Thì, chính là thích thôi."
Anh vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai cô, ghé sát thì thầm: "Thích bao nhiêu? Có thích bằng anh không?"
Mục Sở nhìn chằm chằm anh.
Cố Tần tiếp tục hỏi: "Em thích hoa nhài hơn hay thích anh hơn?"
Khóe môi Mục Sở cong lên: "Sao anh hỏi câu ngây thơ thế?"
"Ừ, anh ghen." Anh ôm lấy sau gáy cô, xoa nhẹ mấy lần, "Vậy em nói một chút, em thích anh hay là thích hoa nhài hơn?"
Trong mắt Mục Sở hiện lên tia giảo hoạt, trầm ngâm nói:" Ờm, vẫn là hoa nhài hơn."
Trong miệng cô còn ngậm kẹo, không biết vô tình hay cố ý ôm lấy người.
Bàn tay Cố Tần đặt bên hông cô chợt siết chặt: "Ngọt sao?"
"Vâng, ngọt." Đầu lưỡi đảo quanh viên kẹo, cô đọc nhấn từng chữ không rõ ràng lắm.
Cố Tần nhìn qua cô: "Cho anh nếm thử một miếng?"
Mục Sở nghe thấy liền muốn lấy thêm một viên cho anh, lại bị Cố Tần đè tay xuống, ánh mắt rơi vào môi cô, hầu kết nhấp nhô: "Anh ăn cái này cũng được."
Anh hôn chút ngọt vương trên môi cô, dần dà cảm thấy chưa đủ, đi tìm viên kẹo trong miệng cô.
Truy đuổi quấn quanh một hồi, đầu lưỡi tràn lên một tia ngọt.
Đến cuối cùng, Mục Sở cũng không biết viên kẹo kia đến tột cùng là bị ai nuốt vào bụng.
Môi bị anh hôn hơi tê, cô nghiêng đầu tránh đi, thở hổn hển, ánh mắt mê mang.
Cố Tần nhìn bộ dáng lúc này của cô, ánh mắt dần tối lại.
Cánh tay Mục Sở còn khoác lên trên cổ anh, nhẹ nói: "Hôm nay ở ngoài cả ngày rồi, bây giờ chúng ta cần phải trở về, quá muộn cũng không tốt ---"
Lời nói còn chưa dứt, thân thể cô cứng đờ, cấp tốc trở lại ghế ngồi của mình.
Dần dần, bên tai hồng lên một mảng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như rỉ máu.
Ánh mắt đờ đẫn, ngây người ra.
Vừa rồi, hình như cô cảm giác được...
Cố Tần cúi người xuống, giúp cô cài giây an toàn.
Cảm giác anh tới gần, Mục Sở ngồi thẳng lưng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn anh, nửa ngày cũng không nói được câu gì.
Cố Tần đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Em không thở sao, phải ứng lớn như vậy làm gì?"
Ánh mắt Mục Sở dời về phía anh, an tĩnh một hồi, vốn định nói thầm trong lòng, không hiểu sao lời lại thoát ra khỏi miệng, ngữ khí còn rất bình tĩnh: "Không phải chỉ hôn một cái thôi sao, anh không cần phản ứng lớn như vậy."
Cố Tần nhíu mày, hình như có chút không hiểu.
Chưa kịp hỏi, đã nghe được thanh âm rất nhỏ của cô: "Cái dưới quần anh cứ cấn em."
Về sau còn cảm thấy chưa đủ xa, xích thêm một tí nữa, nói thêm một câu: "Cái ở giữa ý."
"... "
Ý thức được chính mình vừa nói cái gì, Mục Sở ngây ngốc nửa giây, nhanh chóng che miệng lại, không dám nhìn anh.
Cố Tần cầm dây an toàn, thật lâu sau mới phát ra tiếng cười ý vị không rõ, híp mắt nhìn cô, như có điều suy nghĩ.
Trong bóng tối, Mục Sở không thấy rõ nét mặt của anh.
Căn cứ vào cách cười này, có lẽ anh là bởi vì bản thân vừa thất lễ nên cảm thấy muốn cứu vãn lại tình hình.
Cô nuốt nước miếng, dùng ngữ khí rất bình thường nói: "Thật ra cũng không có gì, mọi người đều là người trưởng thành rồi, bình thường em cũng đọc tiểu thuyết nên em hiểu. Không phải môn Sinh cũng có học qua cấu tạo cơ thể người sao, còn mấy cái nhu cầu sinh lý nữa, em hiểu. Rồi cả không phải có câu "Thực sắc tính dã"* sao, em cũng hiểu. Sau đó, sau đó, anh cũng 23 tuổi, là một người đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ... "
"Bảo bối."
Cách xưng hô vừa lạ lẫm lại có chút cưng chiều, Mục Sở sửng sốt một chút, yên lặng dời ánh mắt về phía anh, nghi hoặc không biết anh có phải vừa gọi mình hay không: "... Dạ?"
Cố Tần nhịn cười, đầu ngón trỏ điểm vào bờ môi đang hé mở của cô: "Ngoan, đem miệng nhỏ khép lại."
"Em còn nói thêm gì nữa, anh không kiểm soát được, hậu quả là ---"
Anh khẽ cắn vành tai của cô, thanh âm khàn khàn, "Để em khóc đấy."
Trong nháy mắt Mục Sở ngậm miệng lại, yên tĩnh như gà, đôi mắt mở to vô tội nhìn anh.
*Thực sắc tính dã: chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
- --------