Đồng phục của Thẩm Thần cuốn quanh vòng eo mảnh khảnh của Đông Lộ, động tác thương tiếc giống như đang đối đãi với một trân bảo quý hiểm, sau đó ở trước mặt bao nhiêu người, một tay bế cô từ trên mặt đất lên.
Là kiểu ôm công chúa trong truyền thuyết.
Đông Lộ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau khi phản ứng lại thì người đã nằm ở trong ngực Thẩm Thần, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy cái cằm trơn bóng của hắn, đường cong gắt gao banh lại, lại nhìn lên trên, gương mặt hắn không có bất kì biểu cảm gì.
Sao hắn lại tức giận?
Tại sao chứ?
Tay cô nắm chặt áo hắn, biểu tình có chút thất thố, giống như không rõ vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Nhưng cơn đau co rút ở bụng dường như cướp đi năng lực suy đoán của cô, cũng tạm thời quên mất cảm giác thẹn, cắn chặt răng cực lực nhẫn nại.
Thẩm Thần thực sự tức giận, lúc hắn nhìn thấy Đông Lộ bị bọn họ chặn đường không cho đi, còn đẩy cô ngã xuống đất, trong lòng có một cổ hỏa khí dâng lên cao.
"Cút."
Hắn lạnh lùng nhìn đám người kia, phun ra hai chữ.
Nếu không phải Đông Lộ đau đến tái mặt thì hắn nhất định cũng không dễ dàng tha cho đám người này như vậy.
"Thẩm Thần mày con mẹ nó có bệnh à, bọn tao cũng không có cố ý, mày vì một đứa con gái mà điên rồi?"
Nam sinh bị đấm cho ngã vào thùng rác tức muốn hộc máu bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Thẩm Thần chửi ầm lên.
Trên mặt cậu ta dinh chất lỏng màu trắng ngà, không biết là ai ném sữa chưa uống hết vào trong sọt rác, sau khi bị đổ ra đất liền dây hết vào người cậu ta, tản ra một mùi chua chua khó chịu.
Những người khác đều cảm thấy chán ghét che mũi lại cách xa cậu ta ra.
Đây mới chân chính gọi là ghê tởm đi.
"Tôi nói lại một lần nữa, cút." Thanh âm Thẩm Thần rất trầm, đáy mắt hiện lên lệ khí.
"Mày cho là tao sợ mày?"
Nam sinh sữa bò giận tím mặt, xúc động nắm chặt nắm đấm, lại bị Tiền Hạo cản lại: "Được rồi, cậu cũng đừng gây thêm chuyện nữa, vốn dĩ là cậu không đúng, người vừa đẩy Đông Lộ là cậu đi, không thấy sắc mặt người ta khó coi như thế sao? Nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện, các cậu một người cũng đừng hòng trốn được!"
Nói xong liền đưa cặp sách của Đông Lộ cho Thẩm Thần, "Tôi báo cáo giáo viên cho, cậu đưa cậu ấy về đi."
Thẩm Thần không nói chuyện, một tay nhận cặp sách đeo lên vai, chân dài rời khỏi phòng học.
Để lại một đám nam sinh hai mặt nhìn nhau, xem ra Thẩm Thần đúng y như lời đồn, đừng nhìn hắn sạch sẽ trắng nõn giống như một học sinh ngoan mà nhầm, từ tận trong xương cốt hắn đã chẳng phải người dễ chọc gì.
Trầm mặc một lúc lâu, một nam sinh đột nhiên nói: "Đúng rồi, Từ Nhu còn bị bệnh mà!"
"Phải rồi..." Mọi người phản ứng chậm nửa nhịp, bị cậu ta nhắc nhở mới bắt đầu tìm tiếm thân ảnh của Từ Nhu, kết quả lại phát hiện người ta đã êm đẹp về tới chỗ ngồi, nhìn không giống như bị bệnh chút nào.
"Từ Nhu, cậu không sao chứ, nơi nào không thoải mái?" Có người quan tâm đi qua hỏi han.
Sắc mặt Từ Nhu có chút khó coi, cưỡng ép cười một cái, "Không sao đâu, tớ ổn rồi."
***
Thẩm Thần ôm Đông Lộ đi ở trên sân trường, tướng mạo hai người đều xuất chúng, tư thế lại thân mật như vậy, đặc biệt làm người ta chú ý.
Lá cây ngô đồng trong sân bay xuống, gió lạnh thổi một cái, đầu óc Đông Lộ cũng thanh tỉnh hơn phân nửa, lúc này mới phát hiện ra bọn họ gần gũi như vậy, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên nhiễm một tia ửng đỏ.
"Cậu thả tôi xuống, tôi phải về lớp học!" Đông Lộ ở trong ngực hắn vặn vẹo thân thể.
"Đại tiểu thư, cậu đã như thế này rồi mà còn muốn đi học, cậu muốn biểu diễn hiện trường té xỉu trước mặt giáo viên à?" Thẩm Thần không những không buông mà cánh tay còn tăng thêm lực đạo, chặt chẽ giữ lấy eo cô không cho cô lộn xộn.
Đông Lộ không tránh được, muốn giảng đạo lý với hắn: "Hôm nay là buổi cuối cùng trước khi nghỉ lễ, chắc chắn thầy giáo sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói."
Thẩm Thần không thèm để ý: "Sau khi cậu về nhà, tôi sẽ gửi WeChat qua cho cậu."
"Bọn họ chắc chắn sẽ cho rất nhiều bài tập."
"Gửi WeChat cho cậu."
"Còn nói những chỗ trọng tâm trong bài thi sắp tới."
"WeChat."
Miệng Đông Lộ hơi bĩu ra, Thẩm Thần bỗng nhiên cúi đầu, đôi mắt nặng nề nhìn cô, "Bạn học nhỏ, cậu nói thêm một câu nữa tôi liền hôn cậu."
Đông Lộ quyết đoán ngậm miệng.
Càng đến gần cổng trường thì người càng nhiều, Đông Lộ thấy bọn họ đều đang nhìn về phía bên này, nội tâm có chút không được tự nhiên, kéo kéo quần áo hắn, "Cậu vẫn nên để tôi xuống đi, tôi tự đi được."
"Không bỏ." Thẩm Thần cong môi.
"Cậu..." Mắt thấy sắp ra tới cổng trường, nơi đó còn có thầy giáo trực ban biết mặt cô, nếu bộ dáng này của cô với Thẩm Thần mà bị nhìn thấy thì coi như xong rồi!
"Cậu mau bỏ tôi xuống, bằng không tôi sẽ không khách khí với cậu nữa!" Đông Lộ quýnh lên, lại theo thói quen bắt đầu uy hiếp hắn.
Chỉ là bộ dáng hiện tại của cô, thanh âm tinh tế lại yếu ớt, mềm mại không có bất cứ lực uy hiếp nào như trước kia, chỉ giống như con mèo nhỏ đang làm nũng, thân thể nho nhỏ nằm ở trong ngực hắn, cào tới mức làm tâm hắn ngứa ngáy.
"Không bỏ là không bỏ." Tâm tình Thẩm Thần rất tốt, mặt mày đều là ý cười, còn chơi xấu, "Bây giờ trong tay cậu không có bút, không thể đâm tôi được nữa, chết tâm đi."
Đông Lộ mở to mắt nhìn hắn, tứ chi cô bủn rủng vô lực, xác thực là không thể làm gì hắn.
Mắt thấy cách cửa sắt ngày càng gần, Đông Lộ cắn răng, bỗng nhiên nhấc áo khoác hắn lên chui vào bên trong.
"F*ck?" Thân hình Thẩm Thần cứng đờ, "Cậu muốn làm gì?"
Cánh một tầng vải mỏng, gương mặt mềm mại của cô vô ý cọ vào ngực hắn, gắt gao dán chặt vào, còn mang theo nhiệt đọ nóng bỏng.
Ai bảo cô không làm được?
Không phải cô đang dùng phương thức này trả thù hắn đó chứ?
Đôi mắt Thẩm Thần u ám, hầu kết lăn lên lăn xuống, nhịn không được lại siết chặt hai tay đang ôm cô, hơi thở có chút trầm trọng.
"Để che mặt đó." Thanh âm cô gái xuyên qua quần áo truyền ra ngoài, ung dung lại ủ rũ, cô nhéo nhéo hắn như đang trả thù, "Ai bảo cậu không chịu bỏ tôi xuống."
Thẩm Thần hít một hơi, quát khẽ: "Cậu đừng lộn xộn."
"?"
"Cậu đây là đang chơi với lửa."
"..."
***
Thẩm Thần ở trên đường mua cho Đông Lộ đường đỏ với túi chườm nóng, sau đó gọi xe đưa cô về nhà, còn muốn dìu cô lên tận nhà nhưng lại bị Đông Lộ chặn một câu: Trong nhà có người, hơn nữa cậu phải về đi học, làm dập tắt ý niệm.
Thẩm Thần than nhẹ, xoa xoa đầu cô, "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
"Ừ." Đông Lộ đáp ứng một tiếng, không có sức lực để hất tay hắn ra.
Sau khi tách ra khỏi Thẩm Thần, cô liền một mình đi lên nhà, nhìn thấy trong nhà không có ai thì không hề ngoài ý muốn chút nào, trước tiên đi tắm một cái, thay quần áo sạch sẽ sau đó liền nằm lăn lên giường cuộn mình thành con tôm, ôm cái túi chườm nóng nhẫn nhịn từng cơn đau qua đi.
Sau đó rất lâu, Hoàng Kiến Hoa vơi Đông Kỳ mới trở lại, nhìn cô nằm co ở trên giường mới biết cô tới cái đó, cũng không dám quấy rầy cô nữa, tự giác nhận việc giặt quần áo với nấu cơm.
Đông Kỳ đem đường đỏ Thẩm Thần mua cho cô pha ra.
"Chị, chị còn khó chịu sao?"
"Ừ." Thanh âm Đông Lộ uể oải, một chút tinh thần cũng không có, nhận lấy cái ly uống hai ngụm, sau đó lại nằm xuống tiếp tục ngẩn người, mỗi lần tới ngày đầu tiên của cái này là cô đều đau đến chết đi sống lại.1
Quả thực sống không bằng chết mà.
Từ nhỏ cô đã bị đau bụng kinh, thường xuyên đau tới đổ mồ hôi lạnh, còn từng nghĩ tới chuyện phẫu thuật cắt bỏ tử cung, kết quả là bị Đông Vân mắng cho một trận.1
Điện thoại đặt ở trên bàn học vang lên.
Là thanh âm tin nhắn WeChat.
Đông Lộ nhìn thoáng qua, Đông Kỳ liền chủ động chạy tới xem giúp cô, "Là một người tên Thẩm thần nhắn cho chị, hỏi chị đỡ hơn chưa?"
Đông Lộ nhắm mắt lại, "Nói với hắn chị khá hơn nhiều rồi."
"Vâng." Đông Kỳ một bên ngoan ngoãn gật đầu, một bên lại cầm điện thoại cô nhắn lại: [Tớ đau muốn chết.]1
Thẩm Thần rất nhanh trả lời lại: [Cậu là ai?]
??
Đông Kỳ nhắn qua một cái nhãn dán hình con thỏ có dấu hỏi chấm cực kì đáng yêu.
Thẩm Thần: [Cô ấy có đau cũng sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không gửi nhãn dán, cậu là ai?]
Đông Kỳ lập tức cảnh giác: [Tôi là em trai đáng yêu lại mê người của chị ấy, sao anh lại hiểu chị ấy đến vậy? Các người có quan hệ gì?]
Không phải chị đang yêu đó chứ?
Thẩm Thần: [Quan hệ bạn bè thuần khiết, cũng không chắc là tương lai có thuần khiết hay không, có thể là sau này mối quan hệ thuần khiết đó sẽ không còn thuần khiết nữa.]
Cái quỷ gì rắc rỗi vậy...
Đông Kỳ dứt khoát đáp: [Tôi cảnh cáo anh đừng có đánh chủ ý lên chị tôi, nếu không tôi với cha sẽ đánh gãy chân anh.]
Thằng nhóc cảm thấy còn chưa đủ tàn nhẫn, lại bổ sung: [Đánh gãy cả ba chân.]4
***
Đông Lộ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể dần dần chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày đều ngồi làm bài tập hoặc là ôn thi giữa kỳ.
Thẩm Thần thật sự đem mấy bài giảng của thầy giáo ghi lại tất, sau đó chụp ảnh gửi qua WeChat cho cô.
Buổi chiều hắn thường xuyên trốn học, nhưng ngày hôm đó hắn lại không trốn một tiết nào, ngay cả ngủ trong lớp cũng không có.
Đây đều là Chu Tiêu Hàm nói cho cô biết.
Trong lòng Đông Lộ dâng lên một cảm xúc khác lạ, nhỏ bé nhưng rất rõ ràng.
Bảy ngày nghỉ có vui vẻ nhưng cũng rất dài, Đông Lộ ở nhà vài ngày đã bắt đầu cảm thấy chán.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tấm ảnh Chu Tiêu Hàm chụp với bạn bè ở trấn Ô thì cảm xúc chán nản đó lại càng thêm mãnh liệt.
Ngày thứ sáu của kỳ nghỉ lễ, Đông Lộ đang cắm đầu vào làm đề thi thì ngoài ý muốn lại nhận được WeChat của An Du.
[Lộ Lộ, ngày mai có muốn ra ngoài chơi không? Phim điện ảnh mới của Tiết Húc sắp chiếu rồi, chúng ta cùng đi xem đi!]
Đông Lộ hơi kinh ngạc, đã rất lâu rồi An Du không tìm cô.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ cái học kỳ đó, cô chủ động hẹn An Du rất nhiều lần, nhưng An Du đều thoái thác nói có việc, dần dần hai người ít liên hệ hẳn đi.
Đông Lộ nghĩ một lát, hình như ngày mai cô cũng không có việc gì, cho nên liền đồng ý.
Ở nhà lâu như vậy rồi, nói không cô đơn là giả, nhưng bạn bè cô lại ít đến đáng thương, cũng chẳng biết nên tìm ai.
Đông Kỳ thì khỏi phải nói, bình thường nó chỉ thích chơi những trò hành động đánh đấm, lần này được nghỉ lâu như vậy, nó đã sớm khăn gói sang nhà bạn ở từ hôm đầu rồi.
Chu Tiêu Hàm thì đi du lịch.
Đến ngay cả Thẩm Thần, ừm, dù sao cũng là con trai, trong tiềm thức của Đông Lộ cũng đã tự động loại hắn ra.
Từ nhỏ tới lớn, tuy rằng có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô nhưng cơ hồ là cô không có bạn nào là con trai, bọn họ tiếp cận cô phần lớn đều có chút tâm tư kín đáo, mà cô lại vì tránh sinh ra hiểu lầm nên luôn cách bọn họ rất xa.
Chỉ có Thẩm Thần, da mặt còn dày hơn so với tường thành, bỏ qua sự lãnh đạm, không thèm để ý tới ý nguyện của cô, cường thế xông vào thế giới nhỏ bé của cô.
***
Đông Lộ với An Du hẹn chiều ngày mai gặp mặt ở trước rạp chiếu phim.
Tới cửa rạp chiếu phim, quả nhiên An Du còn chưa tới, Đông Lộ đợi nửa tiếng, rốt cuộc mới nhìn thấy thân ảnh của cô ấy đi đến từ chỗ ngoặt phía trước, trừ cô ấy ra thì còn có cả Từ Nhu.
Hai người cùng nhau tới.
"Xin lỗi, tớ tới hơi muộn, cậu chờ lâu chưa?" An Du tươi cười chào hỏi cô.
"Không lâu." Đông Lộ nhìn về phía Từ Nhu, hôm nay có chút nóng, cô ta mặc một cái áo màu xanh lục đậm, bên dưới là quần jean bó sát người, tóc xõa ra, nhìn trông rất xinh đẹp.
Từ Nhu thấy cô nhìn mình thì hơi hơi mỉm cười.
Đông Lộ cũng gật đầu, trong lòng lại không quá thoải mái.
Hai người đã hẹn nhau ở chỗ khác sao?
Đây là cảm giác bị bạn bè xa lánh.
"Được rồi, phim sắp chiếu rồi, chúng ta đi thôi." An Du dẫn đầu đi vào rạp chiếu phim.
Đông Lộ với Từ Nhu đi theo ở phía sau.
Phim các cô xem tên là《 Vực sâu vạn trượng 》, là một bộ phim tình yêu, cải biên từ một cuốn đại IP kinh điển, bối cảnh là vào thập niên 80, một cặp đôi yêu nhau sống ở tầng dưới của xã hội, ở đó bọn họ vừa vô vọng, lại vừa khắc sâu thêm tình yêu giữa hai người.
Diễn viên chính là một minh tinh tên Tiết Húc mà An Du vô cùng thích, nghe nói là xuất đạo từ một show tuyển tú, An Du đã vì hắn mà tiêu không ít tiền.
Đông Lộ không có hứng thú với phim điện ảnh, chỉ là không muốn làm mất hứng thú của An Du, nhưng khi xem phim thì lại không cầm lòng nổi mà nhập hồn vào câu chuyện tình xưa của diễn viên chính, kỹ thuật diễn xuất của Tiết Húc không tồi, có sức cuốn hút rất mạnh, An Du xem càng về sau càng khóc to.
Sau khi phim kết thúc, ba người tìm một tiệm đồ uống giết thời gian, An Du hưng phấn nói về phim ảnh với Từ Nhu, sau đó lại từ phim chuyển qua sinh hoạt của Tiết Húc.
"Aizz, cậu nói xem tại sao anh ấy lại công khai yêu đương chứ? Đúng là tự hủy tiền đồ mà!"
Từ Nhu: "Tới tuổi này rồi thì vẫn phải nghĩ tới chuyện đó, hắn cũng đã chuyển hình thành công, yêu đương là chuyện bình thường."
"Tớ biết, nhưng tớ vẫn chưa thể chấp nhận được, tớ muốn anh ấy ở bên Tề Lôi cơ, tớ là fancp của Tiết Tề mà, rõ ràng là hai người họ xứng đôi như vậy!"
...
Đông Lộ chưa bao giờ chú ý tới chuyện trong giới giải trí, không có hiểu biết gì về minh tinh, cho nên cũng không biết nói cái gì, cảm thấy vừa dài dòng lại nhàm chán, vì thế liền yên lặng ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.
Nghe hai người vừa nói vừa cười, trong lòng cô lại có cảm giác thật khó chịu.
Hồi cấp hai, quan hệ của cô với An Du rất tốt, cô cũng là người đầu tiên quen Từ Nhu, bọn họ đều là bạn bè tốt của cô, sau đó cô mới giới thiệu hai người với nhau.
Kết quả là, cô lại là người bị xa lánh.
Rất không thú vị.
Đông Lộ rũ mắt nghĩ thầm.
Bàn bên cạnh có một nam sinh cao gầy cứ nhìn về phía các cô, được bạn bè đi cùng cổ vũ vài câu, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm đi tới, có chút ngượng ngùng nói: "Mỹ nữ, có thể thêm WeChat không?"
An Du dừng lại, ngẩng đầu nhìn nam sinh, lập tức dùng khuỷu tay chọc chọc Từ Nhu, cười trêu ghẹo: "Ha ha, Tiểu Nhu, mị lực của cậu quả nhiên không ai có thể kháng cực, còn chưa ngồi bao lâu đã có người tìm tới rồi."
"Nào có." Từ Nhu thẹn thùng, gương mặt đỏ lên, kiều diễm lại ướt át.
"Xin lỗi, nhưng tôi hỏi vị mỹ nữ ngồi bên trong cơ." Nam sinh thấy hai người hiểu lầm, vội vàng xua tay.
Sắc mặt Từ Nhu cứng đờ, không khí có chút xấu hổ.
"Xin lỗi, tôi không có WeChat." Đông Lộ rất nhanh đã phản ứng lại, lắc đầu từ chối, mặt mày thanh lãnh hơi thu lại.
"Ngại quá, làm phiền rồi." Nam sinh thất vọng rời đi.
An Du nhìn bóng dáng cậu ta, tức giận bất bình nói, "Sao tìm Lộ Lộ lại đứng ở bên cạnh Tiểu Nhu chứ? Đây nhất định là một tên đại móng heo!"
Đông Lộ liếc cô ấy, lười nói chuyện.
***
An Du đề nghị đi dạo gần đây, nơi này là trung tâm thương mại, có rất nhiều cửa hàng đồ ăn đồ uống, vì thế các cô uống xong trà sữa liền đi xuống dưới xem.
Hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng của kỳ quốc khánh, trên đường có rất nhiều người qua lại, mấy quán nhỏ đều ngồi trật kín người, hàng ăn, hàng quần áo, hàng thú cưng cái gì cũng có, tiếng rao bán vang vọng của mấy người bán hàng hòa cùng với tiếng người xung quanh khiến không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đông Lộ nhìn phía trước có một người đang mặc bộ đồ gấu, đứng ở tiệm lẩu phát tờ rơi mời chào khách.
An Du với Từ Nhu khoác tay nhau đi ở một bên.
Đông Lộ thất thần nhìn con gấu kia, chân bỗng nhiên bị vấp một cái, cô cúi đầu, phát hiện dây giầy bị lỏng, liền ngồi xuống cột lại.
Chỉ có mấy chục giây thôi, lúc cô ngẩng đầu lên, An Du với Từ Nhu đã đi rất xa rồi, tựa như không hề phát hiện ra cô không có ở bên cạnh.
Đông Lộ đột nhiên cảm thấy thực buồn cười.
Cô có bệnh sao? Vì sao vô duyên vô cớ phải chịu cơn giận này? Còn không bằng ở nhà làm bài tập.
Cô không nói hai lời, xoay người buồn rầu đi về phía trước, vừa mới đi, con gấu ban nãy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, cản cô lại.
Hắn nghiêng đầu, hua hua bàn tay to lớn nhìn cô, tay phải giấu ở phía sau.
Đông Lộ nghĩ là trùng hợp, muốn tránh hắn ra, cô sang trái hắn cũng sang trái, cô sang phải hắn cũng theo sang phải, dù sao cũng chính là không cho cô đi qua.
"Tránh ra!" Đông Lộ giờ mới biết là hắn cố ý, tâm tình vốn không tốt, nên tính tình nhất thời không kiềm chế được.
Lúc này, con gấu đó mới vươn tay phải ra, là một ly kem chocolate, giơ tới trước mặt cô.
Mùi bơ với cafe tản ra, tinh khiết lại thơm ngọt.
Thoạt nhìn còn rất ngon.
Đông Lộ ngây người, tiếng cười quen thuộc truyền ra từ trên đầu, thanh thấu lại làm cho lòng người ta say.
"Bạn học nhỏ, cậu mà không cầm lấy, kem sẽ chảy ra đó."
Con gấu bỏ mũ trùm đầu xuống.
Bên trong chính là cái đầu của Thẩm Thần, mặt hắn toàn mồ hôi, tóc đen ướt nhẹp, cặp mắt đào hoa đang cong cong mà nhìn cô.
"Hay là, muốn tôi đút cậu ăn?"
"Đừng buồn nữa, nhé?"