Lúc tách ra ở đầu hẻm, Thẩm Thần nhìn bóng dáng Đông Lộ đi xa, không lập tức xoay người rời đi mà đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ thở dài, lặng yên không tiếng động mà đi theo.
Tuy Đông Lộ từ chối việc hắn đưa cô về, nhưng đã trễ thế này, đêm đen gió nổi, hắn làm sao có thể yên tâm để cô về một mình, thời buổi bây giờ loạn như vậy, cô gái nhỏ lại xinh đẹp như thế, quá dễ dàng làm cho bọn người xấu nhớ thương tới.
Thẩm Thần gọi cho Du Minh Dương, cũng chính là ông chủ quán bar, nói qua nguyên nhân một chút, cũng không hề áy náy chút nào, còn tỏ vẻ là có khả năng sẽ tới muộn một chút.
Không ngoài dự đoán, Du Minh Dương lập tức mắng cho hắn máu chó ngập đầu, cuối cùng liền buông lời đe dọa: "Trước mười hai giờ tôi còn không nhìn thấy cậu thì cậu cũng đừng tới nữa!"
Anh ta phát tiết xong, lại sợ Thẩm Thần thật sự không bao giờ tới nữa, lại bổ sung một câu: "Đương nhiên, ngày mai cậu có thể tới."
"..."
Thẩm Thần xác định, đây là một ông chủ không hề có tôn nghiêm.
Cúp điện thoại.
Hắn đi theo Đông Lộ, cách một khoảng không xa không gần.
Thân ảnh nhỏ nhắn của cô ở trong bóng đêm mênh mang trông có vẻ đặc biệt đơn bạc, đỉnh đầu được ánh trăng chiếu tới cùng với ánh đèn đường trộn vào nhau tạo thành một thứ ánh sáng giao hòa.
Cô giống như một tia sáng dẫn lối hắn.
Đẹp đến không tưởng.
Thẩm Thần đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng ngóng nhìn cô, thế nhưng còn hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút.
Không thể không nói con đường này thực sự hẻo lánh, đèn đường mờ nhạt, người qua đường ít đến đáng thương, bóng dáng thiếu nữ đi đằng trước bị kéo dài ra, cô đơn lẻ loi.
Bên đường có rất nhiều cửa hàng đang mở, phần lớn đều là bán linh kiện xe máy linh tinh, chỉ có một số ít nhà dân còn sáng đèn, trong không khí ngập tràn mùi vị sắt thép cổ hủ.
Thẩm Thần thấy Đông Lộ đi vào một cửa hàng tiện lợi, tựa như muốn mua cái gì đó, liền đứng cách đó không xa chờ cô.
Không lâu sau, cô đi ra, trong tay nhiều thêm một bao nilon màu trắng.
Nhưng mà không chỉ có cô đi ra, một người đàn ông mặc áo gió màu đen cũng đi theo cô, cùng cô quẹo vào con đường nhỏ.
Thẩm Thần đi ở đường đối diện họ, mới đầu còn cho là đó chỉ là người đàn ông bình thường đi cùng đường, nhưng sau khi quan sát thấy không thích hợp mắt, ông ta dường như đang theo dõi Đông Lộ, lén la lén lút, hành vi khả nghi.
Thẩm Thần híp mắt, bất động thanh sắc đi qua đường cái, chậm rãi đi theo sau người đàn ông kia, xem xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì.
Thẳng tới khi Đông Lộ chạy đi, người đàn ông kia vẫn muốn đuổi theo thì Thẩm Thần mới xác định mục tiêu của ông ta chính là Đông Lộ, khuôn mặt tuấn tú chìm xuống, đáy mắt âm trầm hiện lên lệ khí, hàm dưới tạo thành một đường cong cứng.
"Ê." Hắn nhàn nhạt lên tiếng, ngữ khí lạnh lẽo, "Còn muốn đi theo cô ấy tới khi nào?"
Người đàn ông bị dọa cho nhảy dựng, hiển nhiên cũng không nghĩ tới đằng sau có người! Ông ta quay đầu, thấy chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, hoặc là không làm hoặc là làm tới cùng, từ trong ngực móc ra một con dao đâm qua, "Quản tao làm gì!"
Thẩm Thần nghiêng người, rất nhẹ nhàng tránh thoát công kích của ông ta, đồng thời buông cái cặp trên vai xuống, hung hăng đập lên mặt đất, trong một cái chớp mắt khi ông ta không để ý, Thẩm Thần nắm lấy cái tay cầm dao của ông ta, dùng sức bẻ về đằng sau, hắn xuống tay rất mạnh, người đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Đinh" một tiếng, dao nhỏ rơi xuống đất.
Người đàn ông còn chưa phản ứng lại, bụng đã truyền tới một trận đau xót. Thẩm Thần dùng một tay xách cổ áo ông ta lên, đầu gối hung hăng đập vào bụng của ông ta.
Người đàn ông đau tới vặn vẹo, không thể đứng thẳng người được, quỳ rạp trên mặt đất nôn khan, Thẩm Thần không cho ông ta thời gian giảm xóc, cúi người, tay kéo tóc của ông ta lên đập mạnh xuống đất, thanh âm vừa thấp vừa lạnh, nửa điểm phập phồng cũng không có, "Mày vừa nói cái gì?"
Người đàn ông nhe răng trợn mắt, toàn thân không có chỗ nào là không đau, khuôn mặt lại bị hắn đập cho sưng lên, máu mũi chảy ra ngoài, ông ta hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mắt, run rẩy xin tha: "Tôi... tôi sai rồi! Tôi không dám nữa, cầu cậu tha cho tôi một lần!"
Thẩm Thần xùy một tiếng, cái gì cũng không nói, trực tiếp gọi cảnh sát.
"Đừng! Đừng báo cảnh sát! Xin cậu!"
Người đàn ông vô cùng hoảng loạn, trong đầu đang nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng ông ta đang bị Thẩm Thần nắm tóc ấn xuống, hắn đạm mạc nhìn ông ta, "Có cái gì thì vào cục cảnh sát nói."
Cảnh sát rất nhanh đuổi tới bắt lấy người đàn ông, Thẩm Thần là nhân chứng quan trọng cũng phải đi theo.
Sau khi trải qua điều tra thì mới biết, người đàn ông đó lại là tài xế taxi phạm tội hiếp dâm giết người không lâu trước đó, cảnh sát đã tìm ông ta rất lâu nhưng cũng chưa bắt được, người nhà người bị hại còn treo thưởng năm vạn nếu ai bắt được người, nhưng hung thủ vẫn luôn không để lại manh mối gì, thế mà tối hôm nay lại bị Thẩm Thần tình cờ bắt được.
Thẩm Thần sau khi biết, phản ứng đầu tiên không phải vui sướng mà là nghĩ thấy sợ hãi, nếu hắn không đi theo Đông Lộ về, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Hắn có chút hối hận, cảm thấy ban nãy là mình đánh quá nhẹ.
"Tiểu tử, thân thủ không tệ nha, nhìn cậu chắc cũng còn là học sinh đi, học trường nào thế? Chúng ta nhất định phải đưa giấy khen tận tay cho cậu!" Cảnh sát cười ha hả vỗ vỗ vai Thẩm Thần.
Thẩm Thần cười nhạt, cúi đầu nhìn thời gian, "Không cần đâu chú, cháu có việc, đi trước đây."
Cảnh sát: "Người nhà người bị hại mới gọi điện nói nhờ tôi cảm ơn cậu giúp họ, sau đó thưởng năm vạn cho cậu."
"Không cần." Thẩm Thần lắc đầu, xoay người nói, "Tiền này cháu cũng không cần lắm."
***
Đông Lộ chạy trên đường một lát, cảm giác được tầm mắt không thể hiểu được kia đã biến mất, quay đầu lại nhìn khắp nơi, không một bóng người.
Chắc là bị cô bỏ lại rồi.
Đông Lộ nhẹ nhàng thở ra, bình phục lại trái tim đang nhảy lên kịch liệt.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Đông Kỳ gọi tới.
"Chị, bao giờ chị về?" Thanh âm hắn không còn trong trẻo như trước, ngược lại lại rất trầm.
"Sao thế?" Đông Lộ hỏi.
"Cha uống rượu về, lại cãi nhau với mẹ rồi." Ngữ khí Đông Kỳ có chút bực, "Phiền quá."
Đông Lộ nhíu mày, "Chị biết rồi, em đừng động, cách xa bọn họ ra một chút."
Cô cúp điện thoại, đi vào tiểu khu, lúc lên tới cửa nhà, còn chưa đi vào đã nghe thấy Hoàng Kiến Hoa đang lớn tiếng mắng mỏ...
"Con trai con trai! Cô cũng chỉ biết có con trai cô thôi à! Lộ Lộ không phải do cô sinh à? Con đàn bà thối này tôi nói cho cô biết, con gái tôi có mệnh hệ gì tôi sẽ không để yên cho cô đâu, đừng tưởng cô kiếm được mấy đồng tiền dơ bẩn thì ghê gớm lắm!"
Đông Vân lạnh lùng cười, "Hoàng Kiến Hoa, anh thật đúng là không biết xấu hổ đúng không, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, giống như lũ giòi bọ hút máu tôi, anh đã gặp qua người đàn ông nào vô dụng như anh chưa? Nếu không có tôi, bọn nhỏ đã sớm uống gió Tây Bắc mà sống rồi, còn đến lượt anh ở chỗ tôi nói ra nói vào sao?"
"A! Tôi vô dụng, cô thì không hạ tiện sao? Mỗi ngày không phải tăng ca thì là đi công tác, nói thật dễ nghe, có quỷ mới biết có phải cô lại cùng tên đàn ông nào lăn lộn không..."
"Bốp~"
Tiếng mắng của Hoàng Kiến Hoa bị một bạt tai vang dội này đánh gãy, ngữ khí Đông Vân lạnh thấu xương: "Lời vừa nói anh lặp lại lần nữa xem."
...
Lại bắt đầu rồi.
Đông Lộ có chút mệt mỏi, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.
Tay Đông Vân còn giơ giữa không trung, biểu tình lạnh như băng, Hoàng Kiến Hoa đứng đối diện bà, má phải in một bạt tai đỏ tới chói mắt, chắc là do uống quá nhiều nên mặt ông đỏ bừng, quần áo xộc xệch, ngã trái ngã phải mới đứng vững được.
Đông Lộ vừa vào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Hoàng Kiến Hoa có thể là bị Đông Vân đánh tới ngốc rồi, hơi hơi tỉnh rượu được một chút, sắc mặt trở nên thập phần khó coi, vừa trắng vừa xanh, sau đó cũng nâng tay lên tựa như muốn đánh trả, nhưng sau đó cũng không có đánh xuống, cứ như vậy thở phì phì trừng mắt nhìn Đông Vân.
Đông Lộ biết ông sẽ không đánh, mấy năm nay, cho dù là bọn họ ồn ào tới thời điểm hung nhất thì Hoàng Kiến Hoa cũng chưa từng động tay.
Một lần cũng không có.
Hai người lâm vào trạng thái giằng co.
Đông Vân tức đến không nhẹ, nhìn thấy Đông Lộ về, sắc mặt càng không tốt, "Sao bây giờ con mới về, mua có cuộn giấy mà hết ba tiếng đồng hồ?"
Đông Lộ mím môi, "Con ra ngoài đi dạo."
Đông Vân còn muốn nói gì đó, lại bị Hoàng Kiến Hoa đánh gãy: "Con gái an toàn trở về, cô không hỏi xem nó có bị gì không mà còn trách mắng nó? Tối muộn thế mà còn ra ngoài, mười phần thì tới tám chín phần là bị cô chọc tức đi, cô còn có mặt mũi mà nói con bé!"
Hai người nói nói lại bắt đầu cãi nhau.
Đông Lộ dường như tập mãi thành quen, biểu tình cũng không hề thay đổi, lướt qua bọn họ về phòng lấy quần áo đi tắm, sau khi tắm xong, hai người họ thế mà còn chưa ngừng chiến tranh, miệng như súng máy, cãi tới ồn ào trời đất.
Đông Lộ thở dài trong lòng, làm như không nghe thấy, mặc áo ngủ đi về phòng, đang muốn đóng cửa thì Đông Kỳ lại ôm cái chăn nhỏ chạy lịch bịch tới, chớp đôi mắt to ngước lên nhìn cô: "Chị, đêm nay em ngủ với chị được không?"
Đông Lộ cúi đầu nhìn chằm chằm nó hai giây, sau đó mở rộng cửa ra một chút, nói: "Ngủ dưới đất thì được."
"Trời lạnh như vậy chị bảo em ngủ dưới đất?" Đông Kỳ không tình nguyện, "Chị cũng quá vô nhân tính rồi."
Đông Lộ đóng cửa lại, "Vậy về phòng mà ngủ."
"Được được được, ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất!" Đông Kỳ vội vàng chen vào.
Đông Lộ đi sau hắn, đóng cửa lại ngăn cách thanh âm cãi nhau ở bên ngoài.
Cô từ trong tủ lấy ra một cái chiếu trải ở trên mặt đất, lại lót thêm một tầng chăm lông thật dày.
Đông Kỳ thấy thế, trong miệng vừa nói thầm "vô nhân tính", vừa nhanh nhẹn bò lên giường cô, "Em ngủ trên giường một lát đã, chờ ngủ rồi thì chị đẩy em xuống nhé?"
Đông Lộ thấy hắn đáng thương nhìn mình, lời từ chối vòng một vòng trong miệng cũng không nói ra nữa, cuối cùng chỉ nói: "Không có lần sau."
Sau đó lại tắt đèn đi, chỉ chừa lại đèn ngủ màu vàng ấm áp ở trên tủ đầu giường, cô cũng xốc chăn lên nằm xuống.
Hai chị em nằm cạnh nhau, đèn ngủ đem cái bóng của bọn họ kéo dài ra, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói chuyện với ai.
Phòng rất an tĩnh, làm cho thanh âm cãi nhau của cha mẹ ở ngoài cửa càng thêm rõ ràng.
Bọn họ cãi đi cãi lại cũng chỉ có vài câu như thế, Hoàng Kiến Hoa trách Đông Vân hàng năm không ở nhà, Đông Vân ghét bỏ Hoàng Kiến Hoa vô dụng không làm được trò trống gì, sau đó liền bắt đầu thao thao bất tuyệt về vấn đề ly hôn.
Qua một hồi lâu, Đông Kỳ nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị nói xem, bọn họ sẽ thực sự ly hôn sao?"
Đông Lộ nhìn điện thoại, "Không biết."
Hoàng Kiến Hoa mỗi lần uống say đều nói tới vấn đề ly hôn với Đông Vân, một bộ chính mình bị ủy khuất lắm, nhưng sau khi tỉnh lại đều sẽ đổi ý, im bặt không nhắc tới chuyện ly hôn nữa, y như một tên lưu manh vô lại.
Nghe thanh âm cãi nhau bên ngoài càng lúc càng lớn, Đông Kỳ nhịn không được bịt kín lỗ tai, "Chị nói xem tại sao cha lại biến thành như vậy chứ?"
Thằng bé nghĩ đi nghĩ lại, trong trí nhớ của nó, Hoàng Kiến Hoa là một người rất thân thiện, trên cái mặt tròn tròn của ông luôn mang theo nụ cười hòa ái, y như phật Di Lặc vậy, giống như chưa từng trải qua phiền não nào, khi đó nhà bọn họ còn rất hạnh phúc.
Nhưng từ khi ông nghỉ việc, hết thảy đều thay đổi, Hoàng Kiến Hoa trở nên nghiện rượu như mạng, cứ đi ra ngoài là sẽ uống, sau đó lại cùng Đông Vân cãi nhau, ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, đem cái gia đình này làm cho chướng khí mù mịt.
Nó với Đông Lộ ban đầu còn nơm nớp lo sợ, cho tới bây giờ thì đã dần trở nên tê liệt, mà Đông Vân tựa như cũng cảm thấy chán ghét với việc này, bắt đầu giảm bớt số lần về nhà, trước kia mỗi ngày còn có thể nhìn thấy bà, bây giờ một tuần gặp một lần còn khó.
Đông Lộ: "Em đi ra mà hỏi."
"..." Đông Kỳ méo miệng, "Nếu bọn họ thật sự ly hôn, chị muốn ở với ai?"
Đông Lộ im lặng không nói.
"Chị không phải sẽ ở với cha chứ?" Đông Kỳ chợt thốt lên, "Đừng mà, chị ngàn vạn lần đừng nghĩ tới vấn đề này nha, chị sẽ bị đói chết đó!"
"... Cái này không phải thứ chúng ta có thể quyết định." Tâm tình Đông Lộ có chút bực bội, chân đá đá hắn, "Đi xuống, chị muốn đi ngủ."
"Nếu chị chọn cha thì em cũng sẽ chọn cha." Đông Kỳ phảng phất như làm ra một quyết định cực kỳ gian nan, thấy chết không sờn nói, "Em không muốn tách ra khỏi chị."1
Tuy Đông Vân đối với hắn rất tốt, nhưng bà thật sự quá bận, số lần ở nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuổi thơ của hắn có Đông Lộ làm bạn mà lớn lên, từ đáy lòng hắn đã ỷ lại vào chị gái mình rồi.
Đông Lộ sửng sốt, biểu tình dần dần nhu hòa lại, sờ sờ đầu hắn, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cho dù thế nào thì em cũng là em trai chị, ở đâu cũng như nhau cả."
Đông Kỳ bị cảm động rồi, "Vậy, đêm nay em có thể ngủ trên giường sao?"
Đông Lộ: "Không thể."
"..."
Đúng là chị em cây khế.
Gương mặt phấn nộn của Đông Kỳ dướn lên, rất có cốt khí ôm chăn nhỏ của mình lăn xuống đất nằm.
Đông Lộ duỗi tay tắt đèn ngủ, cũng nằm xuống, vừa mới nhắm mắt lại thì điện thoại đột nhiên rung lên, là Thẩm Thần gửi tin nhắn tới: [Về tới nhà chưa?]
Lúc này Đông Lộ mới nhớ tới hắn nói sau khi về nhà thì báo bình an với hắn, cô đã sớm ném việc này ra sau đầu, không nghĩ tới hắn còn nhớ.
Đông Lộ đáp một chữ: [Rồi.]
Lại cảm thấy như vậy quá lạnh nhạt, tốt xấu gì thì người ta cũng đang quan tâm mình, lại bổ sung thêm: [Về tới nhà rồi.]
Sau đó liền tắt điện thoại đi, cô thực sự rất mệt, là kiểu mệt nhắm mắt lại là có thể ngủ, nhưng WeChat lại vang lên lần nữa.
Đông Lộ khẽ nhíu mày, cho là Thẩm Thần đang lên mặt, lại bắt đầu không có việc gì tìm cô gây sự, không kiên nhẫn mở điện thoại ra.
Hắn chỉ gửi hai chữ: [Ngủ ngon.]
Ngón tay cô cứng lại.
Một cảm xúc không tên bắt đầu nảy mầm.
Xem ra là cô đã suy nghĩ nhiều rồi, nhẹ nhàng đáp lại một câu~
[Ngủ ngon.]
***
Một giờ sáng, quán bar Di Độ.
Bên ngoài đã yên lặng, nhưng nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Tuy Thẩm Thần tới muộn nhưng nhân khí vẫn không hề giảm, có hắn ở đây thì sàn nhảy vĩnh viễn ngập tràn khách, hắn vẫn đôi mũ lưỡi trai, che đi nửa khuôn mặt.
Lần đầu hát ở đây, hắn còn định đeo khẩu trang, nhưng Du Minh Dương sống chết không cho, lại còn ghét bỏ nói: "Toàn thân trên dưới của cậu chỉ có mỗi gương mặt này là xem được, che đi thì cậu lấy cái gì kiếm cơm?"
Nhưng sau đó, sự thật lại chứng minh, cho dù hắn không lộ mặt thì vẫn có vô số người vì hắn mà bỏ tiền, vì hắn mà tới đây.
Ngay cả Thẩm Thần cũng không thể hiểu được, ban đầu hắn chỉ ôm tâm thái tới đây hát hai bài rồi thôi, sau đó thấy tiền kiếm được rất nhiều, liền chậm rãi biến thành công việc chính của hắn.
Thẩm Thần từ đồn công an chạy tới đây cho nên cũng không có hứng thú lắm, ở trên sân khấu cũng không hát nữa, chỉ lẳng lặng đàn một khúc dương cầm.
Một khúc nhạc nổi tiếng.
Cũng là khúc nhạc đầu tiên hắn học được.
《The truth that you leave》
—— Sự thật là em đã bỏ đi.
Khóc nhạc uyển chuyển động lòng người, nhạc dạo thật bi thường, ưu thương nhàn nhạt đột nhiên lan tràn ra khắp hội trường.
Hắn vừa đàn, không khí hội trường lập tức an tĩnh lại, không ai lên tiếng quấy rầy, lẳng lặng nghe, thẳng đến khi hắn đi xuống sân khấu, mọi người cũng không hoàn hồn lại được, không thể kiềm chế mà đắm chìm trong tiếng đàn.
Không khí vô cùng say đắm.
Du Minh Dương nghiến răng nghiến lợi với Thẩm Thần, "Cậu cũng giỏi quá ha, tôi bảo cậu đi làm nóng bầu không khí, cậu lại cố tình làm trái lại?"
"Bây giờ tôi không có tâm trạng, ngày mai rồi nói sau." Thẩm Thần nghiêng đầu, lười biếng ngáp một cái, đi đến quầy bar gọi một ly cafe nâng cao tinh thần, Du Minh Dương cũng đi quá, mồm há ra như còn muốn lải nhải, dư quang nơi khóe mắt lại nhìn thấy Vương Hạm Dung đi tới.
"Thần ca, hôm nay tâm tình không tốt sao?"
Vương Hạm Dung tóc dài đến eo, trang điểm rất xinh đẹp, mặc một cái váy hai dây cổ thấp màu đen, nhìn giống như yêu tinh, gợi cảm lại quyến rũ, cô ta ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thần, gọi một ly cocktail.
Thẩm Thần lấy bao thuốc ra, ngậm điếu thuốc vào trong miệng, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn Vương Hạm Dung một lúc lâu, ở ngay khi mặt cô ta đỏ lên thì nói một câu làm cho Du Minh Dương hộc máu: "Cô là ai?"
Vương Hạm Dung cứng mặt, sắc mặt mất tự nhiên, Du Minh Dương hận rèn sắt không thành thép, tay câu lấy cổ Thẩm Thần kề tai hắn nói nhỏ: "Tôi nói chứ đại ca, em gái Hạm Dung này theo đuổi cậu một tuần rồi đó, cậu không phải ngay cả mặt người ta cũng không nhớ đó chứ?"
Thẩm Thần "a" một tiếng, lại nhìn Vương Hạm Dung một lúc, "Cô trang điểm không giống lúc trước lắm, nhận không ra."
Vương Hạm Dung: "..." Cô ta là bởi vì thấy hắn nên mới trang điểm đậm thêm một chút, kết quả còn phản tác dung?
Lập tức thu lại tâm tình, lại lộ ra một nụ cười, mị nhãn như tơ nhìn hắn, "Ngày mai có rảnh không?"
Thẩm Thần hút thuốc, rũ mắt nhàn nhạt nói: "Không."
"Ngày kia thì sao?"
"Không."
Nụ cười trên mặt Vương Hạm Dung không nhịn được nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Anh có bạn gái?"
"Không." Thẩm Thần lười biếng phun ra một ngụm khói.
"Vậy là có người mình thích rồi?"
Thẩm Thần bị hỏi đến phiền, rốt cuộc cũng "ừ" một tiếng.
Vương Hạm Dung tức giận hất tóc rời đi.
Du Minh Dương hồ nghi mà nhìn hắn: "Cậu thực sự thích ai rồi à?"
Thẩm Thần không trả lời, chỉ híp híp mắt, không biết nghĩ tới cái gì, một lúc lâu sau, khóe môi mới nhếch lên, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Du Minh Dương bị vẻ mặt của hắn làm cho ghê rợn, "Xem tính cách của cậu, đối phương là nam hay nữ?"
Thẩm Thần lạnh lùng liếc anh ta: "Anh nói xem?"
Du Minh Dương gật đầu: "Là tôi sai, loại vấn đề này mà còn hỏi."
Còn rất biết cách tự hiểu lấy.
Tầm mắt Thẩm Thần thu lại, lại nghe thấy anh ta phun ra một câu: "Sao có thể là nữ chứ."
Thẩm Thần: "..."