Hôm nay cũng giống với bao ngày khác, Cũng là một trang mới của cuộc đời… Năm nay tôi lên lớp 10, Tên Mạc Yến Quân là một nữ sinh có một chút bạo lực..., thẳng thắn, hơi ngang bướng nhưng đôi lúc cũng nhã nhặn như bao người khác. Ngoại hình của tôi cũng khá nhiều người ao ước, không phải tân bốc bản thân nhưng tôi thấy mình thật sự rất xinh. Trước đây tôi còn được mệnh danh là hoa khôi nữa đấy!
"Chào bác!"
Người vừa cất lời đó chính là Lương Sơn Thần, cũng là kiểu người con trai người ta.Tôi thật sự không ưa hắn tí nào, hắn để tóc hai mái nhìn vào chẳng khác gì tra nam, nhưng nói đi cũng phải nói lại. Cậu ấy đẹp trai thật, không một góc chết, đôi chân mày đậm, đôi mắt phượng dài, chưa nói tới đôi môi son ấy, lúc nào cũng ửng đỏ lên, da thì trắng, khuôn mặt thì chuẩn vline. Còn là đai đen karate. So ra tôi còn thua kém cậu ấy một ít
"À! Cháu tới kiếm Yến Quân hả? Nó còn ngủ ở trên phòng đấy!" Bà đưa tay chỉ lên lầu
Đây là mẹ tôi! Bà An, phải nói là bà ấy cưng Sơn Thần hơn cả tôi!
"Vâng, cháu lên gọi cậu ấy!"
"Cảm ơn cháu!"
Tiếng bước chân đi từ từ lên phòng, đứng trước gõ "Cốc Cốc Cốc" vài lần nhưng vẫn không ai phản hồi. Anh quyết định mở cửa đi vào trong
"Ha, giờ này mà còn ngủ sao?"
Nói xong cậu liền đi gần đến mép giường, đá chân vào mấy phát
"Này con nhỏ lười biếng kia! Cậu mau dậy đi!"
"Mau lên!" Lương Sơn Thần leo lên giường hét lớn vào mặt nàng, thân hình hắn nằm lên trên khiến cô giật mình mà hoảng hốt!
"Aaaaaaa..........Đồ biến thái! Cậu chết đi"
Cô liền đá một cú khiến anh mất đà ngã xuống đất ôm bụng.
"Ai da.... Cậu bị điên à! Sáng sớm mà bị bệnh gì thế?"
"Câu đó tôi mới là người hỏi cậu đấy! Muốn giở trò đê tiện gì à? Leo lên giường tôi làm gì" Nàng lạnh nhạt h
"Khoang! Cái gì? Tôi... với cậu á...?" Hắn bật cười lớn
"Cười cái gì?"
"Anh đây có ý tốt qua kêu cậu. Nếu cậu còn không thay đồ thì trễ học ráng chịu!"
Nàng trợn mắt, lấy tay che miệng lại. Mém tí thì quên mất chuyện này, cũng may là cậu ta nhắc. Cô liền chạy đi thay bộ đồng phục trường.
Mặc chiếc áo sơ mi viền đỏ kèm một chiếc cà vạt nơ đỏ, một chiếc váy caro đỏ được may rất tinh tế
Một lát sau, bọn họ từ nhà đi tới trạm đợi xe bus. Chả hiểu cậu ấy không kêu quản gia đưa đi bằng xe cho tới trường luôn rồi! Lại còn bắt cô đi bộ tới đây
"Này! Mạc Yến Quân cậu không cảm thấy đồng phục trường lần này có hơi ngắn hả?" Hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô
"Đâu có!" Nàng nhìn xuống thản nhiên đáp
"Sao lại không! Mình thấy váy cậu ngắn mà, hay đi đổi thử xem được không? Cậu mặc ngắn như vậy, bác gái không nói gì sao?"
"Cậu bị điên à? Tôi đâu có ngại nên lo gì!"
Xe bus cũng đã tới nơi, nhưng Lương Sơn Thần cậu ta cứ nhăn mặt rồi nói mãi
"Hôm nay cậu bị sao thế? giống như mẹ mình vậy. Nếu cứ nói chuyện với cậu như thế sẽ bị trễ giờ đó!"
Từ trường tới lớp học thật sự quá rộng, đúng là không nổi danh là trường nổi tiếng, vừa tôn nghiêm còn cao quý. Sân vận động ụp ngay vào mắt thật rộng và đẹp
"Không tin lại chung lớp với cậu!" Lương Sơn Thần chán ghét nhìn vào Mạc Yến Quân, giọng nói trầm ấm dễ nghe
"Cậu nghĩ tôi muốn à!"
Đang đi được nữa đường thì Sơn Thần bị đám người nữ sinh trường cũ biết đến bu chặt lại chặn đường để tặng quà. Rồi đẩy Yến Quân văng ra ngoài.
"Ôi trời! Xem cậu ta kìa."
Cô tức giận mắng rồi nghĩ thầm *L**ại phải đi một mình* bàn chân cứ thế bỏ đi cách một khoảng, bờ vai nhỏ nhắn khiến người khác nhìn vào muốn che chở
"Tránh ra! tôi có việc" Sơn Thần nhìn những người xung quanh, rồi nhìn theo bóng cô phía xa xa
"Sơn Thần! cậu còn nhớ mình không?" Một nữ sinh lên tiếng chặn lại
"Các người mau tránh ra! tôi trễ học rồi" Anh lạnh lùng đưa tay chắn bọn họ rồi bỏ đi
"Yến Quân..." Sơn Thần chạy theo cô, dơ tay kêu lớn
Nàng trên đường tới lớp không ngừng mắng cái tên có sắc quên bạn kia, ai ngờ còn chẳng biết mình đang đi đâu, trường này rộng như thế, vậy mà chỉ có một mình cô đi kiếm lớp, đúng là cô đơn quá....
"Lúc nào cũng vậy!Hứ "
Nàng đi qua lan can, nhiều ánh mắt cứ nhìn vào rồi cười cô mãi, thật khiến người khác khó chịu, cô muốn đánh người quá!
"Ê, học muội kìa mày! Xinh thế!" một nhóm nam sinh nói nhỏ
"Học sinh khối 10 hả? Xinh thiệc đó nha!"
"Hình như em ấy đi nhầm qua khối 11 kìa! Mau lại giúp đỡ đi!"
"Để tôi!"
"Cậu khá lắm!" Một thanh niên vội tán thưởng
Hắn bước tới, vẻ mặt thân thiện không ngừng cười, khuôn mặt có phần cao ngạo "Chào em! đi nhầm khối hả?"
"Vâng!"
"Em dể thương thật đấy! cho anh làm quen nha"
Cô liếc mắt nhìn lên hắn, rồi quay người lại đi chổ khác, nhìn là biết không phải người ra gì, lại thích thể hiện ở đám đông như vậy! bà đây cho ngươi nhục mặt.
Theo bản năng của một thằng đàn ông, khi bị người con gái lơ đi, làm nhục trước bạn bè, hắn tức giận cười khuẩy rồi dơ tay đặt lên vai cô
"Này! Đi đâu đấy cô em?"
Cô liền giật mình quay mặt, vẻ mặt lạnh nhạt đáp "Bỏ tay anh ra! tôi biết đánh người đấy!"
"Sao nào?"
Hắn chưa kịp nói thêm thì từ xa có một người đàn ông đi tới đấm một cú thật mạnh vào mặt hắn, mặt đầy tức giận
"Giám động vào người của tôi" Sơn Thần lên tiếng quát
"Mẹ nó! Mày là ai?" Tên nam sinh vội lắc đầu, đưa tay lau vệt máu trên miệng
"Haha, cho các người xem sự lợi hại của Sơn Thần nhà tôi! Lêu lêu!" Cô bậc cười, đưa tay kéo mắt xuống khiêu khích hắn