Dạo gần đây Doãn Niệm thường xuyên than vãn với anh rằng con trai rất nghịch ngợm, từ khi thằng bé biết đi cho đến nay dường như chỉ có lúc đi ngủ thằng bé mới chịu ở yên một chỗ.
Mặc dù có hơi đau đầu với thằng bé nhưng trong nhà bao giờ cũng vang vọng tiếng cười nói của hai mẹ con.
Mới sáng sớm, Cố Thịnh Bân đã dẫn Dâu Tây ra vừa tưới hoa, Doãn Niệm đã nói với thằng bé đêm qua trời mưa nên không cần tưới nữa, vậy mà thằng bé vẫn một mực muốn tưới, Doãn Niệm cũng hết cách với con trai mình.
"Dâu Tây, qua đây với anh!" Cố Thịnh Bân một tay cầm bình tưới nhỏ màu xanh neon, một tay vẫy vẫy với Dâu Tây đang bới tìm gì đó dưới gốc cây.
Doãn Niệm nhìn thấy cảnh này thì chỉ biết lắc đầu cười, con trai của cô đúng là một đứa trẻ yêu thiên nhiên, yêu động vật mà.
"Bà xã.."
Lúc này, Cố Thịnh Nam không biết từ đâu xuất hiện rồi bất ngờ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, thân thể của hai người áp sát vào nhau, cằm anh đặt trên vai cô, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ hưởng thụ: "Mới sáng sớm tiểu tử đó đã cướp mất gối ôm của anh."
Doãn Niệm nghiêng đầu trao cho anh một nụ hôn chào buổi sáng: "Sao vậy? Không có em ngủ không được à?"
Cố Thịnh Nam cười nói: "Anh cũng giống như con trai, không thể thiếu hơi em."
Doãn Niệm nâng tay vỗ nhẹ lên má anh: "Được rồi. Em phải vào trong nấu bữa sáng, lát nữa em và Tiểu Bân sẽ ra ngoài."
Nghe cô nói phải ra ngoài, mày kiếm của người đàn ông liền nhăn lại: "Ra ngoài? Làm gì chứ?"
Doãn Niệm biết anh sẽ hỏi như vậy, cô thản nhiên đáp: "Em có hẹn với Niên Niên và Lăng Hạo."
"Để anh đưa em đi."
Doãn Niệm nghi ngờ hỏi: "Anh lại ghen có đúng không?"
"Gì chứ? Sao anh phải ghen với tên nhóc đó, anh chỉ lo an toàn của em và con thôi."
"Anh không đi làm sao?"
"Công việc làm sao quan trọng bằng gia đình. Cứ quyết định như vậy đi!"
...
Sau bữa sáng, Cố Thịnh Nam lái xe đưa hai mẹ con đến điểm hẹn, đó là một cửa hàng bánh ngọt mà trước kia bọn họ hay lui tới.
Xe vừa dừng lại trước cửa hàng, hai mắt của Cố Thịnh Bân lập tức phát sáng, nhìn những chiếc bánh hấp dẫn đang trưng bày trong tủ kính, thằng bé thực sự không thể cưỡng nổi.
"Em và con vào trong nha, tạm biệt ông xã."
"Tạm biệt baba!"
Doãn Niệm và con trai lần lượt nói tạm biệt anh rồi xuống xe, nhưng người đàn ông có vẻ không cam tâm, đợi hai người đi vào bên trong cửa hàng, anh mới lặng lẽ theo sau.
Khi Doãn Niệm đưa con trai đến nơi, Giản Tiêu Niên và Lăng Hạo đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
"Ái chà, hai nhân vật chính của chúng ta đã tới!"
Từ xa xa, Giản Tiêu Niên đã nhận ra hai người, ngay khi nghe cô ta nói như vậy, Lăng Hạo liền hướng mắt về phía cô, không đúng, phải là hai mẹ con cô.
Thật không ngờ sau bao nhiêu năm, trong khi cậu ta vẫn chưa có bạn gái thì con của cô đã lớn đến chừng này.
Doãn Niệm dẫn con trai đến trước mặt hai người, Cố Thịnh Bân nhìn thấy người lớn thì lễ phép chào hỏi: "Con chào dì Niên Niên, con chào chú đẹp trai ạ!"
Dù không biết Lăng Hạo là ai, thằng bé vẫn tỏ ra vô cùng cởi mở.
Lăng Hạo mỉm cười xoa đầu cậu nhóc: "Ngoan lắm!"
"Được rồi, hai mẹ con mau ngồi đi!" Giản Tiêu Niên vui vẻ nói.
Đợi khi hai mẹ con đã ổn định chỗ ngồi, cô ta mới gọi phục vụ đến, Cố Thịnh Bân là người hào hứng nhất trong việc chọn bánh, một mình thằng bé gọi đến ba loại bánh khác nhau.
"Cảm ơn anh!" Doãn Niệm trả menu lại cho người phục vụ, sau đó quay sang nói với con trai: "Có baba ở đây con chắc chắn sẽ không xong đâu!"
Cố Thịnh Bân cười lém lỉnh: "Mẹ của con là số một!"
"Hai người tới đây lâu chưa?" Doãn Niệm nhìn sang Lăng Hạo và Giản Tiêu Niên, tươi cười hỏi.
Lăng Hạo vui vẻ đáp: "Chúng tôi cũng mới tới."
"Mấy năm liền không gặp, trông cậu thay đổi nhiều quá. Sao rồi? Công việc vẫn ổn chứ, bác sĩ Lăng?"
"Ổn, rất ổn!" Lăng Hạo trầm giọng nói: "Thật không ngờ trong ba người chúng ta, cậu lại là người kết hôn sớm nhất."
Doãn Niệm cười xấu hổ: "Thật ra thì bác sĩ bảo tôi mới cưới thôi."
"Mẹ ơi mẹ, tại sao bác sĩ lại bảo mẹ cưới vậy ạ?"
Cố Thịnh Bân thắc mắc không đúng chỗ khiến Doãn Niệm không biết phải giấu mặt vào đâu, cô thẹn quá hoá giận: "Tại con chứ tại ai mà hỏi!?"
Giản Tiêu Niên buồn cười vuốt vuốt lưng cô: "Thôi mà chị, cháu của em nó có lỗi gì đâu."
Doãn Niệm nghĩ lại cũng tự thấy bản thân mình quả thật có phần nóng nảy, hổ thẹn nhìn con trai: "Mẹ xin lỗi bảo bối, lúc nãy mẹ không cố ý nói con như vậy đâu."
Nhưng Cố Thịnh Bân làm gì hiểu được lời cô nói mà buồn bã hay hờn dỗi gì: "Dạ không sao đâu ạ."
Đúng lúc này, trong không khí chợt truyền đến một giọng nói trầm ấm từ tính.
"Xin chào mọi người."
Ngay sau câu nói ấy, toàn bộ sự chú ý lập tức dồn về phía Cố Thịnh Nam.
"Ông xã?"
"Baba?"
Anh cúi đầu nhìn hai mẹ con cô, ánh mắt trìu mến: "Anh không có việc gì nên muốn vào đây trò chuyện với mọi người một lát."
Trong khi tất cả vẫn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó vươn tay về phía Lăng Hạo, nét mặt vô cùng hoà nhã: "Xin chào, tôi tên Cố Thịnh Nam, là chồng hợp pháp của Doãn Niệm, hôm nay rất hân hạnh được gặp cậu!"1
Doãn Niệm nhìn thấy cảnh này liền đưa tay đỡ trán, thôi xong rồi, buổi gặp mặt này sẽ bị ông xã cô phá hỏng cho mà xem!