Trước khi đứa bé được sinh ra, cả hai bên thông gia đều đã thống nhất sẽ lấy lên cho bé là Cố Thịnh Bân.
Ngay từ bé, Cố Thịnh Bân đã là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn, vì vậy hai vợ chồng Doãn Niệm cũng không thấy áp lực hay vất vả gì nhiều, huống hồ bên cạnh còn có một người phụ nữ từng trải như Hàn Tuyết Kỳ.
Mặc dù tuổi đã cao nhưng bà lúc nào cũng là người chịu khó chăm cháu nhất, bà thường nói với vợ chồng cô rằng, điều khiến bà hạnh phúc nhất chính là được nhìn thấy thằng bé lớn lên từng ngày, đặc biệt là được nhìn thấy vợ chồng cô sống hạnh phúc bên nhau.
Khi Cố Thịnh Bân vừa tròn một tuổi thì Hàn Tuyết Kỳ qua đời, bà ra đi một cách rất thanh thản, có lẽ bà không còn gì để tiếc nuối cả.
Khoảng thời gian đầu, dường như đêm nào Doãn Niệm cũng khóc vì nhớ bà, còn Cố Thịnh Nam thì thường xuyên bị mất ngủ, những lúc như vậy, anh lại vùi đầu vào công việc.
Người đời có câu: thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương. Dần dần, vợ chồng cô cũng trở về cuộc sống bình thường.
Hôm nay, Doãn Niệm phát hiện con trai cưng của mình đã biết gọi baba, cô sung sướng đến phát điên, lập tức lấy điện thoại gọi điện báo tin vui này cho anh.
Tối đó, Cố Thịnh Nam trở về nhà thì thấy Doãn Niệm đang chơi với con ở trên giường.
"Tiểu Bân à, gọi baba đi con, baba, baba.." Doãn Niệm nắm lấy hai bàn tay bé xíu của con trai, kiên nhẫn phát âm thật chậm rãi để thằng bé nói theo mình.
Nhưng hiện tại, thằng bé có vẻ chỉ quan tâm đến mấy món đồ chơi đầy đủ màu sắc ở xung quanh, hoàn toàn không ngó ngàng gì đến cô.
Doãn Niệm ủ rũ nhìn con trai đang nghịch ngợm với mấy món đồ chơi, cả ngày hôm nay thằng bé chỉ gọi ba đúng một lần, cô đã theo dạy suốt buổi chiều mà thằng bé nhất quyết không chịu mở miệng.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Ngay lúc ấy, Cố Thịnh Nam bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau lưng khiến cô hơi giật mình: "Anh về từ khi nào vậy?"
Cố Thịnh Nam hôn nhẹ lên môi cô: "Anh mới về."
Cố Thịnh Bân vừa nghe được giọng nói của anh, đôi mắt trong veo của thằng bé liền sáng rực lên, đồ chơi trong tay cũng bị thằng bé vứt vào một xó, lật đật bò về phía anh.
Chẳng mấy chốc, thằng bé đã đu bám vào người của Doãn Niệm, nhưng ánh mắt lấp lánh cùng nụ cười khoan khoái kia lại dành cho Cố Thịnh Nam.
"Tiểu Bân có nhớ ba không, hửm?" Cố Thịnh Nam buông cô ra để bế con trai lên, thằng bé được ba ôm vào lòng thì cười đến híp cả mắt.
Doãn Niệm có chút ghen tỵ với anh, có lẽ thằng bé ở nhà với cô cả ngày nên chán rồi. Cô lặng lẽ trút tiếng thở dài, sau đó bắt đầu đem số đồ chơi của con trai cất vào một chiếc hộp lớn.
Cố Thịnh Nam ôm con trai đi loanh quanh trong phòng, hai ba con chơi đùa rất vui vẻ. Doãn Niệm thấy thế liền tranh thủ vào trong tắm rửa, đang ngâm mình trong bồn nước ấm thì nghe tiếng thằng bé khóc, cô vội vã quấn khăn tắm đi ra ngoài để xem tình hình thế nào.
"Thằng bé bị làm sao vậy anh?" Doãn Niệm khẩn trương bước lại chỗ anh, Cố Thịnh Bân vẫn không ngừng quấy khóc tên tay anh, đôi mắt của thằng bé láo lia như đang tìm kiếm ai đó.
Cố Thịnh Nam vuốt vuốt lưng con trai, điềm tĩnh nói: "Chắc là nhớ hơi em rồi."
Thật vậy, khi Doãn Niệm vừa xuất hiện, Cố Thịnh Bân liền nín khóc, hai tay hai chân bổ nhào về phía cô.
Doãn Niệm vén mái tóc ướt sủng của mình ra sau gáy rồi mới bế con, tay cô liên tục xoa đầu thằng bé dỗ dành: "Tiểu Bân ngoan, tại sao lại khóc chứ, mẹ chỉ đi tắm một chút thôi mà."
Cố Thịnh Bân nức nở rút vào trong ngực cô, mếu máo gọi: "Baba, baba.."
Thấy con trai như vậy, cả hai vợ chồng chỉ biết nhìn nhau cười.
Cố Thịnh Nam đứng nhìn hai mẹ con thêm một lát cũng đi vào trong tắm rửa.
Đến khoảng 8 giờ, Cố Thịnh Bân đã ngoan ngoãn nằm ngủ ở trong nôi, lúc này, Cố Thịnh Nam mở ngăn kéo lấy ra một chiếc áo mưa size lớn rồi nằm chờ sẵn ở trên giường.
Doãn Niệm vừa ru con trai ngủ xong, cảm thấy hai bên vai có chút ê ẩm, cô ngồi xuống giường tự xoa bóp cho mình, ai ngờ lại người nào đó đè ra hôn hít đủ kiểu.
"Nè, anh đừng manh động như vậy mà, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu."
Doãn Niệm nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, thật ra sau khi sinh xong cô cảm thấy cơ thể mình bắt đầu xuống cấp, hiện tại cô vẫn đang cân đối lại vóc dáng của mình, mặc dù đã cải thiện được phần nào nhưng cô vẫn chưa thực sự sẵn sàng.
"Bà xã.." Cố Thịnh Nam khẽ xoay gương mặt xinh đẹp của cô lại, giọng nói không thể dịu dàng hơn: "Trong mắt anh, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể xinh đẹp bằng em."
Doãn Niệm cảm động nhìn anh, sau khi kết hôn anh vẫn dẻo miệng như ngày nào.
"Được rồi, anh tắt đèn trước đã."