Một thời gian sau, công việc của Cố Thịnh Nam có vẻ bận rộn hơn nên anh thường xuyên không về nhà ăn cơm trưa, nhưng buổi tối anh vẫn tranh thủ về sớm với gia đình.
Mỗi ngày, Doãn Niệm đều cùng với mẹ chồng của mình tản bộ ở công viên, hai mẹ con nói chuyện rất hợp ý, từ ngày biết cô mang thai, Hàn Tuyết Kỳ càng chăm cô kỹ hơn, song song đó, tình trạng sức khoẻ của bà cũng tiến triển theo hướng tích cực.
Thông thường vào những ngày cuối tuần, Cố Thịnh Nam sẽ đưa Doãn Niệm về Giản gia để dùng cơm với gia đình, bầu không khí trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Khi đứa bé trong bụng cô được 5 tháng tuổi, hai bên gia đình như vỡ oà trong niềm hạnh phúc vì biết được bảo bối của hai người là một bé trai.
Không lâu sau đó, cả nhà lại nhận thêm một tin vui, Giản Tiêu Niên thông báo rằng cô ta đã có bạn trai, đó là một người đàn ông ngoại quốc, hai người cùng là thành viên của một câu lạc bộ tiếng Anh ở trường.
Doãn Niệm có lẽ là người cảm thấy vui nhất khi nghe được tin này..
Hiện tại chỉ còn lại Cố Lãng Siêu, tuy không có người phụ nữ bên cạnh nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, phần lớn thời gian của anh đều đã dành cho công việc, thỉnh thoảng anh sẽ lái xe đến Cố gia để đón em gái đi chơi ăn uống.
Sau những chuyến đi ấy, cô phải bỏ ra không ít thời gian để dỗ ngọt người nào đó. Chồng cô cũng thật là, ghen với ai không ghen, lại đi ghen với anh trai cô! Doãn Niệm cũng hết cách với anh!
"Ông xã à, anh về phòng ngủ đi mà."
Bây giờ đã là 11 giờ đêm, Cố Thịnh Nam vẫn chưa chịu về phòng ngủ với cô, anh đã ngồi ở thư phòng suốt mấy tiếng đồng hồ. Mặc dù trông anh như đang bận bịu với công việc, nhưng cô biết người đàn ông này đang dỗi mình.
Thấy anh không có phản ứng gì, Doãn Niệm đang ngồi ở sofa liền mang bụng bầu di chuyển đến trước bàn làm việc của anh.
"Ông xã.." Doãn Niệm nũng nịu kéo lấy tay áo anh: "Đừng giận nữa mà, anh ấy và em chỉ.."
Doãn Niệm còn chưa kịp giải thích đã bị Cố Thịnh Nam lạnh lùng chen ngang: "Anh thực sự không ghen mà, anh đang bận."
Mỗi lần anh như vậy, Doãn Niệm đều buồn bã rời khỏi phòng, cô cảm thấy rất tủi thân, trái tim nhỏ bé của cô đã bị tổn thương sâu sắc.
Cô phát hiện dạo này đây mình rất dễ xúc động, hở một chút là khóc. Đêm đó, khi trở về phòng ngủ cô đã khóc đến sưng cả mắt, Cố Thịnh Nam vừa nhìn thấy cảnh này liền hốt hoảng ôm lấy cô: "Bà xã, em sao vậy?"
Doãn Niệm yếu ớt đẩy anh ra: "Em không muốn nói chuyện với anh nữa đâu!"
Cố Thịnh Nam đã biết lỗi của mình, bây giờ đến lượt anh dỗ ngọt cô. Và từ sau lần đó, anh không còn ghen với anh trai cô nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi, cuộc sống hôn nhân của Doãn Niệm và Cố Thịnh Nam càng trở nên hoà hợp, đặc biệt là đứa bé trong bụng cô được phát triển một cách khoẻ mạnh.
Khoảng thời gian 1 tuần trước ngày dự sinh của bà xã, Cố Thịnh Nam gần như giao phó toàn bộ công việc ở Cicadas cho người trợ lý đắc lực của mình để được ở cạnh vợ con.
Sau bao ngày chờ đợi, sinh linh bé bỏng đã bình an chào đời, đó một bé trai vô cùng kháu khỉnh, khuôn mặt trông giống hệt như Cố Thịnh Nam lúc nhỏ.
Trong khi mọi người đang quây quần bên đứa trẻ thì Cố Thịnh Nam lại không rời giường bệnh của Doãn Niệm dù chỉ là nửa bước.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi xen lẫn hạnh phúc của cô, Cố Thịnh Nam xót xa hỏi: "Em có thấy không khoẻ ở đâu không?"
Doãn Niệm khẽ lắc đầu: "Em vẫn ổn."
Cố Thịnh Nam thương yêu đặt lên trán cô một hôn, cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa quên cái cảnh mà cô vất vả sinh con cho mình, lúc đó, việc anh có thể làm là ở bên cạnh làm chỗ dựa tinh thần cho cô.
Trước kia anh vốn định sẽ sinh thêm thật nhiều con, càng đông càng vui, nhưng sau lần này, anh quyết định sẽ không để cô phải mạo hiểm thêm nữa, một đứa là đủ rồi.
"Doãn Niệm.." Người đàn ông có chút nghẹn ngào: "Cảm ơn em!"
Doãn Niệm còn tưởng có việc gì nghiêm trọng, cô mỉm cười rồi nâng tay áp vào khuôn mặt cực phẩm của chồng mình: "Em cũng cảm ơn anh..vì tất cả."
Ngay lúc ấy, Hàn Tuyết Kỳ vô tình đưa mắt về phía vợ chồng cô thì bắt được một màn tình tứ này, bà nở nụ một cười mãn nguyện rồi tiếp tục bế cháu.