Nghe xong cuộc điện thoại đó, người vệ sĩ nhanh chóng trở lại phòng bệnh. Bầu không khí bên trong vẫn yên ắng như vậy, chỉ là trông sắc mặt của Doãn Niệm lúc này đã khởi sắc hơn một chút, cô ngồi khoanh chân ở trên giường, lưng khẽ tựa vào gối, bàn tay không truyền nước cầm di động xem tin tức.
Lăng Hạo ngồi bên cạnh quan sát từng trạng thái cảm xúc trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, từ đau thương đến câm phẫn, rất rõ ràng!
"Doãn Niệm, hay là cậu nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi."
Giờ phút này, Doãn Niệm còn tâm tư đâu để quan tâm đến chuyện đó.
"Anh ta rõ ràng đã giết người, bây giờ lại biến thành 'phòng vệ chính đáng', cậu nói xem anh ta chính đáng ở chỗ nào?" Doãn Niệm chậm rãi đưa mắt về phía cậu ta, giọng điệu có chút kích động: "Lăng Hạo, mặc dù người nổ súng không phải Giản Thịnh Nam nhưng cậu nghĩ xem, nếu không có lệnh của anh ta thì tên kia làm sao dám tùy tiện hành động được chứ? Hơn nữa, cứ cho là thầy Quách vì uống say mà cố ý hành hung anh ta đi, nhưng tại sao không bắn vào chân hay cánh tay của thầy ấy? Đám cảnh sát đó rốt cục có não hay không vậy, bọn họ..tại sao lại để tên khốn đó được tại ngoại một cách dễ dàng như thế chứ?"
Lời cô vừa nói cũng là suy nghĩ trong lòng cậu ta, nhưng hiện tại cậu ta không thể trước tiếp bày tỏ với cô, chỉ có thể dùng ánh mắt để ra ám hiệu với cô về sự hiện diện của hai người vệ sĩ.
Đầu óc Doãn Niệm vốn nhanh nhạy, nhận được tín hiệu của Lăng Hạo, cô đã ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
"Các người còn ở đây làm gì? Mau cút đi cho tôi!" Không những ánh mắt mà giọng điệu của cô cũng vô cùng sắc bén hướng thẳng về hai người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Một trong hai người đại diện nói: "Thiếu gia ra lệnh cho chúng tôi đưa cô về nhà riêng của ngài ấy, hy vọng cô có thể nghe theo sự an bài của thiếu gia."
Doãn Niệm khẽ nhíu mày: "Giản Thịnh Nam là thiếu gia của các người, không phải thiếu gia của tôi. Tôi hà cớ gì phải vâng lời anh ta?"
"Nếu cô không chịu hợp tác, chúng tôi đành dùng biện pháp mạnh." Dứt lời, hai người vệ sĩ liền hùng hổ tiến tới như hai bác thợ săn.
Nhưng Doãn Niệm cũng không phải kiểu người chỉ biết ngồi yên chờ chết, liếc mắt thấy trên bàn có một con dao gọt trái cây, cô nhanh trí chụp lấy nó cắt đứt dây truyền dịch rồi tụt khỏi giường.
"Còn tiến thêm một bước nữa tôi sẽ chết tại đây cho các người vừa lòng!" Vừa nói, Doãn Niệm vừa kề lưỡi dao lạnh ngắt vào cổ mình uy hiếp.
Cô cũng không biết cách này có hữu dụng không nhưng không thử thì làm sao biết được.
Hai người vệ sĩ lại nhìn nhau bằng ánh mắt thương lượng, qua một lúc mới đưa ra quyết định cuối cùng: "Cô đi đi!"
Khoé môi Doãn Niệm cơ hồ nâng lên, bàn tay vẫn đang siết chặt con dao, cô từ từ lùi bước về phía cửa rồi thuận lợi rời đi.
Lúc này, Lăng Hạo mới hất cằm về phía hai người họ, giọng điệu đầy thách thức: "Còn không mau đuổi theo mục tiêu?"
Hai người vệ sĩ lập tức trừng cậu ta một cái sau đó gấp rút chạy đi tìm người, nào ngờ lại bị mắc bẫy của Lăng Hạo, còn chưa ra khỏi phòng đã trượt phải vũng nước dưới sàn, hai người đàn ông cao lớn ngã phịch xuống đất.
Lăng Hạo cũng chẳng buồn quay đầu nhìn, vội vã mở cửa rời đi.
"Đúng là tức chết mà." Vừa nhấc thân người đứng dậy khỏi mặt đất, một trong hai người vệ sĩ đã tức tối đá mạnh vào cánh cửa liên tiếp mấy phát như trút cơn giận.
Người kia thấy vậy liền tiến tới vỗ vỗ lên vai anh ta: "Tức giận có ích gì? Chia ra tìm thôi!"
"Đi thôi, tôi nhất định phải bắt con nhóc đó về cho thiếu gia!"
Thế là hai người chia nhau ra tìm, lục soát gần như toàn bộ phòng bệnh ở tầng 26 nhưng cũng không tìm thấy.
"Con bé đó chạy đi được chứ?"
"Toilet. Chúng ta vào toilet kiểm tra xem thế nào?"
"Đúng rồi."
Liền đó, hai người nhanh chóng tiến vào toilet kiểm tra, đầu tiên là toilet nam, đã kiểm tra rất kỹ, bên trong quả thực chỉ có một ông cụ, tiếp đến là toilet nữ, bên trong chỉ có duy nhất một căn phòng đang đóng cửa.
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, sau đó thật cẩn trọng tiến về phía đó.
Doãn Niệm cảm nhận được tiếng bước chân mỗi lúc càng gần hơn, cô siết chặt con dao trong tay, nghe nhịp tim tăng lên mất kiểm soát.
Hai người đàn ông trong chốc lát đã đứng ngay trước cửa, một người khẽ lùi về sau chuẩn bị đá văng cánh cửa thì bên trong bỗng truyền ra tiếng dội nước.
Động tác của người đàn ông lập tức dừng lại, ánh mắt do dự nhìn người kia.
"Chắc không phải đâu."
Nói xong hai người đồng loạt rời khỏi đó.
Ở trong này, Doãn Niệm nhẹ nhõm thở phào một tiếng, thật không ngờ chỉ một tiếng dội nước lại có thể lừa được bọn họ, cái này cũng không biết là do cô thông minh hay là do bọn họ quá ngu ngốc? . Truyện Truyện Teen
Ải thứ nhất xem như đã an toàn vượt qua, ải thứ hai có lẽ sẽ còn khó khăn hơn gấp bội, cô muốn đòi lại công đạo cho thầy Quách!
Hôm nay, cô nhất định phải chứng minh cho đám cảnh sát kia biết, thế nào mới gọi là 'phòng vệ chính đáng'!