Khi Doãn Niệm hoàn hồn lại đã trông thấy có một thân thể cao lớn đang đứng ngay trước mặt mình, ánh mắt cô chợt loé lên tia kinh ngạc, tự hỏi anh đứng đây từ khi nào.
"Vào trong đi, tôi có chuyện muốn nói với em." Giản Thịnh Nam nói xong vẫn không thấy cô phản ứng gì liền kéo tay cô đi nhanh về phía sô pha được đặt giữa đại sảnh.
Đến nơi, anh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi ôm cô đặt lên đùi mình. Lúc này, Doãn Niệm mới có chút phản ứng, hàng mi cong vút khẽ rũ xuống, cô nhỏ giọng thều thào: "Có chuyện gì?"
Giản Thịnh Nam nghiêm nghị nhìn cô: "Bị Giản Thanh Hải thuyết phục rồi sao?"
Doãn Niệm chợt nhíu mày, câu hỏi của anh làm cô hoàn toàn tỉnh ra, tuy vẫn chưa thực sự thừa nhận Giản Thanh Hải nhưng cô chắc chắn mình không thể tiếp tục day dưa với người đàn ông này.
"Chuyện đó có liên quan gì đến anh?" Doãn Niệm đột nhiên thay đổi thái độ, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Cô càng phản kháng, vòng tay của anh càng siết chặt hơn, cơn giận trong lòng đã không thể tiết chế được nữa, Giản Thịnh Nam nghiến răng nghiến lợi mà bóp chặt lấy chiếc cằm tinh tế của cô.
"Em vừa nói cái gì? Lặp lại xem nào!"
Nếu biết trước cô sẽ có thái độ này, thì ngay từ đầu anh đã không phải nhẹ nhàng với cô làm gì.
Doãn Niệm đau đớn kêu lên một tiếng, thấy Giản Thịnh Nam vẫn chưa có ý định dừng lại thì nâng giọng thách thức: "Anh có giỏi thì bóp chết tôi đi!"
Một lúc sau, Giản Thịnh Nam mới từ từ buông cô ra.
"Thế nào? Em muốn tạo phản có đúng không?"
Đối với Doãn Niệm, câu hỏi này của anh thật sự quá nực cười.
"Tạo phản? Anh có tư cách gì nói tôi như vậy trong khi tôi chưa từng muốn đứng về phía anh?"
Giản Thịnh Nam tức giận túm lấy gáy cô, hô hấp của anh cũng dần rơi vào hỗn loạn, hôm nay cô ăn gan hùm rồi!
"Em muốn cái gì thì nói thẳng ra đi!"
Doãn Niệm trừng mắt nói: "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh, mau thả tôi ra!"
Dứt lời, cô cũng không đợi anh chủ động buông tay mà dùng hết sức để thoát khỏi sự khống chế của anh, sau đó chạy một mạch về phòng ngủ.
Khi Giản Thịnh Nam đuổi kịp tới thì thấy cửa đã bị cô khoá trái, anh không nói lời nào, trực tiếp rẽ sang phòng bên cạnh tìm chìa khoá dự phòng.
Cánh cửa mở ra trong sự ngỡ ngàng của Doãn Niệm, cô không nghĩ anh lại nhanh đến vậy. Thấy người kia đang vội vã tiến về phía mình, cô lập tức trốn vào trong chăn, miệng không ngừng cảnh báo: "Anh đừng lại đây!"
Cô biết mình đã thực sự chọc giận người đàn ông này rồi, nhưng cô sẽ không hối hận, thậm chí còn muốn anh đối xử tệ bạc với mình, tốt nhất hãy khiến cho cô hận anh thêm một chút.
Đang tập trung suy nghĩ thì bên tai chợt truyền đến tiếng thở dài đầy bất lực, Doãn Niệm từ từ mở mắt, có chút bất ngờ khi phát hiện mình vẫn còn nằm trong chăn.
Doãn Niệm khẽ chớp mắt, anh không tức giận nữa sao?
Cô thực sự rất tò mò muốn xem xem anh đang làm gì. Vì thế cô quyết định mở chăn ra, không ngờ khi đó anh đã không còn ở trong phòng.
Doãn Niệm ngây người nhìn về phía cửa, lần này đến lượt cô thở dài, tâm trạng của cô bây giờ phải nói là vô cùng tệ.
Anh bỏ đi như vậy là sao chứ?
...
Giản Thịnh Nam rời đi được một lúc lâu thì người hầu mới đến gọi cô xuống nhà dùng bữa trưa.
"Tiểu thư à, sao cô lại ăn ít như vậy? Có phải thức ăn không hợp khẩu vị?"
Doãn Niệm nhìn người hầu gái vừa lên tiếng hỏi hang mình, đôi mắt có chút lờ đờ, cô khẽ đưa tay đỡ trán, mệt mỏi trả lời cô ta: "Tôi cảm thấy hơi mệt."
Cô người hầu sốt sắng: "Tiểu thư không khoẻ à? Tôi sẽ gọi điện thông báo cho thiếu gia."
Doãn Niệm vội xua tay: "Không cần đâu, tôi lên phòng nằm nghỉ một lát sẽ khoẻ hơn thôi."
"Vậy để tôi dìu tiểu thư về phòng."
Doãn Niệm gật đầu, cô người hầu vừa chạm vào người cô liền tỏ ra rất lo lắng, người cô hiện tại rất nóng!
Sau khi đưa cô về phòng nghỉ ngơi, người hầu gái lập tức chạy xuống nhà báo cho Giản Thịnh Nam biết.