Từ đầu tới cuối đều không được lên tiếng, hơn nữa còn phải xem hai người đàn ông không ngừng đấu khẩu với nhau, đầu của Doãn Niệm thực sự muốn nổ tung, bây giờ lên xe lại tiếp tục bị Giản Thanh Hải tra tấn.
"Con và Cố Lãng Siêu có thật chỉ là bạn bè không?"
Doãn Niệm khoanh tay nhìn ra cửa: "Ông hỏi chuyện đó để làm gì? Muốn quản tôi sao?"
Đừng nghĩ cô không biết ông đang lo ngại điều gì. Vì biết rõ Cố Lãng Siêu rất hận mình nên ông mới lo rằng anh sẽ lợi dụng cô để đánh bại mình, suy cho cùng ông chỉ là đang lo cho chính mình mà thôi.
Vì thế cô việc gì phải để ông ở trong mắt?
"Doãn Niệm à.." Giản Thanh Hải vô cùng áy náy: "Ta biết trong mắt con thì ta không phải là một người cha tốt, bởi vì từ nhỏ tới lớn ta rất ít khi quan tâm đến con, thậm chí nhìn thấy người trong nhà bắt nạt con ta cũng không ra mặt bảo vệ..."
Doãn Niệm không kiên nhẫn nghe ông nói hết: "Không cần phải dài dòng như vậy đâu! Ông muốn gì cứ nói thẳng ra đi!"
Mười tám năm qua người đàn ông đó đã đối xử với cô như thế nào, cô là người rõ nhất. Vậy mà thời gian gần đây ông lại đột nhiên biến thành một người cha tốt, cô không tin ông thật lòng!
"Con hỏi ta muốn gì sao?"
"Phải."
"Ta chỉ hy vọng con đừng tiếp tục qua lại với Cố Lãng Siêu nữa, người đàn ông thực sự rất nguy hiểm. Điều thứ hai mà ta muốn nói chính là việc chọn trường đại học, ta mong rằng con có thể nghe theo sự sắp xếp của ta."
Doãn Niệm cười lạnh: "Tại sao tôi phải nghe theo lời ông?"
Giản Thanh Hải thật sự tức giận trước sự cố chấp của cô: "Con đúng là rất cứng đầu! Ta chẳng qua chỉ muốn tốt cho con, ta không nỡ để con sống một mình ở một nơi xa như vậy, sợ con sẽ bị người khác bắt nạt, sợ những khi đau ốm sẽ không có ai ở bên cạnh chăm sóc con. Doãn Niệm, con có thể hiểu cho người làm cha này không?"
Thấy cô im lặng, đôi mắt như đang suy ngẫm về những gì ông đã nói, cơn giận trong lòng ông cũng dần lắng xuống. Vừa rồi ông thật sự không muốn lớn tiếng với cô, nhưng đứa trẻ này lại quá cứng đầu đi.
"Dạo gần đây ta chợt nhận ra con gái của ta đã trưởng thành rồi, còn ta thì già đi từng ngày, ta thừa nhận mình là một người cha vô trách nhiệm, cũng chính vì vậy ta quyết định sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho con. Doãn Niệm à, con có thể cho ta một cơ hội để làm điều này không?"
Nghe Giản Thanh Hải nói một tràng dài, tinh thần của cô dường như không thể tỉnh táo như trước nữa, ông càng chân thành bao nhiêu thì nội tâm cô càng dằn xé bấy nhiêu.
"Tôi không biết." Đến giờ phút này, cô vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt ông.
Mặc dù không có được câu trả lời như mong muốn nhưng Giản Thanh Hải vẫn mơ hồ thấy được một tia hy vọng mong manh đang le lói trong lòng mình.
"Không sao. Ta đợi được mà, trước mắt con chỉ cần nghe lời ta học ở thành phố X này, có như vậy ta mới an lòng được."
"Chuyện đó tôi sẽ suy nghĩ lại, nhưng mà ông muốn đưa tôi đi đâu vậy?"
Giản Thanh Hải trầm giọng đáp: "Lát nữa ta có chút việc phải làm, vậy nên ta sẽ đưa con về biệt thự của Thịnh Nam, trước mắt con hãy sống ở đó một thời gian, đợi ta sắp xếp lại mọi thứ sẽ đường đường chính chính đón con về Giản gia."
...
Không lâu sau, xe dừng lại trước sảnh lớn của biệt thự, Giản Thanh Hải dặn dò cô vài câu rồi rời đi.
Doãn Niệm đứng ngẩn người trong vài phút, lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cảnh vật phía trước, cô chợt cảm thấy đáy lòng mình nặng trĩu, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói của Giản Thịnh Nam.
'Tôi không hy vọng sẽ có một ngày em đứng về phía ông ta.'
Khi ấy cô đã hỏi anh: 'Tại sao?'
Anh lạnh lùng đáp: 'Bởi vì đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của nhau.'
Nhưng tại sao cô lại nghĩ đến chuyện này chứ? Cô rốt cục đang lo sợ điều gì?
Lẽ nào cô đã có cảm giác với anh rồi?
Câu hỏi đó khiến Doãn Niệm không khỏi giật mình.
Không, không thể nào đâu! Giản Thịnh Nam đối xử với cô như vậy sao cô có thể thích anh được chứ?
Phải, cô không thể thích anh được!
Đúng lúc này, Giản Thịnh Nam vừa từ trong sảnh bước ra, thấy cô đứng thất thần ở đó liền cất giọng hỏi: "Về rồi sao?"