Doãn Niệm vốn định trở về lớp học, trên đường đi cô lại sực nhớ còn một việc chưa làm, vừa hay lớp của Lăng Hạo đã ở ngay phía trước.
Liền đó, cô tìm cho mình một chỗ đứng thật kín đáo rồi lấy di động ra gọi điện cho Lăng Hạo.
Chỉ sau một hồi chuông, đầu dây bên kia đã có phản hồi.
"Alo? Là cậu sao?"
Doãn Niệm bình thản đáp: "Ừ, là tôi. Bây giờ cậu có thể ra ngoài gặp tôi không?"
Lăng Hạo có chút ngạc nhiên: "Cậu đang ở đâu?"
"Cậu ra ngoài sẽ gặp tôi ngay."
"Được."
Vừa đặt di động xuống, Lăng Hạo lập tức đi ra khỏi lớp như lời cô nói. Lúc này, Doãn Niệm đang đứng nép người vào tường, thấy cậu ta xuất hiện, cô nhỏ giọng gọi: "Này, tôi ở đây."
Lăng Hạo nghe gọi thì khẩn trương tiến về phía cô: "Cậu tìm tôi có việc gì sao?"
Ánh mắt của Doãn Niệm thoáng hiện lên tia khó xử, cô ngập ngừng nói: "Chuyện là..tối nay tôi không thể đến dự tiệc sinh nhật của cậu được, nhưng mà tôi có cái này cho cậu.."
Vừa nói, cô vừa đưa tấm thiệp chúc mừng đến trước mặt Lăng Hạo: "Cái này là tự tay tôi làm, hy vọng sẽ không khiến cậu chê cười."
Lăng Hạo nhìn lướt qua chiếc thiệp xinh xắn trên tay cô, khuôn mặt tuấn lãng của cậu ta còn chưa vơi hết nỗi thất vọng nhưng vẫn cố ép ra nụ cười hoà nhã.
"Cậu có lòng là được rồi." Nói rồi cậu ta đưa tay nhận lấy thiệp mời, ánh mắt nhìn cô bỗng trở nên thật dịu dàng: "Cảm ơn cậu nhé! Tôi nhất định sẽ giữ nó thật kỹ!"
Doãn Niệm mỉm cười vỗ nhẹ vai cậu ta: "Sinh nhật vui vẻ!"
Đúng lúc này, Giản Tiêu Niên từ phía xa bước tới thì vô tình nhìn thấy cảnh hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, máu nóng trong người cô sôi lên sùng sục nhưng lại không thể động tay động chân với Doãn Niệm, cuối cùng chỉ đành ngậm ngùi lướt qua.
Thật không ngờ Lăng Hạo của cô ta lại đi thích một con nhỏ nhà quê thấp hèn đó. Không, cho dù có dùng đến thủ đoạn đi chăng nữa thì cô ta nhất định phải có được Lăng Hạo.
...
Tan học, như thường lệ Doãn Niệm đứng trước cổng trường chờ xe đến đón, nhưng hôm nay lại có đến hai chiếc xe cùng lúc tiến đến chỗ cô đang đứng.
Doãn Niệm nhận thấy cả hai đều không phải là xe hay đưa đón mình, cô nhíu mày lùi về sau vài bước.
Hai người đàn ông trong xe lần lượt bước xuống, cô có chút kinh ngạc khi hai người đàn ông kia chính là Giản Thanh Hải và Cố Lãng Siêu!
Thật không ngờ trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Hai người đàn ông đang cùng tiến về phía cô mà không hề hay biết, mãi đến khi Doãn Niệm dùng ánh mắt bối rối nhìn cả hai người thì bọn họ mới sửng sờ nhìn nhau.
Trước mắt là kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết cho ba mình, Cố Lãng Siêu phải tiết chế bản thân rất nhiều mới có thể bình tĩnh cười nói với ông.
"Giản tổng, thật không ngờ lại gặp ngài ở đây."
Mặc dù biết rõ cậu trai trẻ kia hận mình đến thấu xương, ông vẫn xem như không có gì, vui vẻ đáp lễ: "Không biết giữa Cố tổng giữa con gái tôi rốt cục có quan hệ thế nào?"
Cố Lãng Siêu cố tình hỏi: "Cô ấy là con gái của ngài sao? Nhưng tôi nhớ không nhầm thì Doãn Niệm không theo họ của ngài, con của ngài không phải chỉ có một người là tổng giám đốc Giản Thịnh Nam thôi sao?"
Nghe hỏi về vấn đề này, Giản Thanh Hải chỉ cười nhẹ một tiếng: "Năm xưa khi làm thủ tục cho con bé có xảy ra chút sai sót nên con bé tạm thời theo họ mẹ."
"Hoá ra là vậy." Nói là nói như vậy, nhưng anh thừa biết ngay từ đầu ông đã không muốn công nhận cô, gần như cả Giản gia đều không muốn công nhận, hết thảy lũ khốn nạn đó đều đối xử với cô rất tệ bạc!
"Cố tổng à, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy!"
Lúc này, Cố Lãng Siêu chợt nhìn sang cô rồi tươi cười đáp: "Doãn Niệm là bạn của tôi, hôm nay tôi đến đón em ấy đến dùng bữa ở một nhà hàng Pháp."
Giản Thanh Hải khẽ xoa đầu con gái, nghiêm nghị nói: "Thật ngại quá, hôm nay con bé phải đi với tôi, e rằng cậu phải dời lại hôm khác rồi."
Cố Lãng Siêu lập tức gật đầu đồng ý.
Khoảnh khắc Doãn Niệm miễn cưỡng bước lên xe cùng ông, anh chỉ hận không thể tiễn người đàn ông đó xuống địa ngục nhanh hơn một chút.