Mặc dù Cố Lãng Siêu vẫn cố chấp đến như vậy nhưng Doãn Niệm căn bản không hề bận tâm đến, một phần cũng là vì cô không muốn làm trái lời Giản Thịnh Nam.
Kết thúc cuộc điện thoại đó, Doãn Niệm tiếp tục dùng cho xong bữa sáng rồi được hai tên thuộc hạ của Giản Thịnh Nam đưa đến trường.
Buổi học hôm nay có vẻ rất bình yên vì không có sự gây hấn từ phía Giản Tiêu Niên.
Năm tiết học nhanh chóng trôi qua, hôm nay cô giáo chủ nhiệm có việc gấp nên đã cho cả lớp được tan học sớm hơn 15 phút.
Trong khi Doãn Niệm đang bận rộn thu xếp tập sách vào ba lô thì ở bên này, Giản Tiêu Niên đang ra lệnh cho ai đó qua điện thoại: "Lát nữa cứ làm đúng như lời tôi nói, thù lao tôi đã chuyển trước vào tài khoản của anh!"
...
Thông thường, sau khi tan học Doãn Niệm sẽ đứng ở trước cổng trường để chờ thuộc hạ của Giản Thịnh Nam đến đón, nhưng hôm nay do được tan học sớm hơn mọi khi nên cô quyết định sẽ tự mình đi về.
Trên đường về, Doãn Niệm vô tình đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, ở trước cửa tiệm được trưng bày rất nhiều loại bánh khác nhau, mọi thứ sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu cô không nhìn thấy chiếc bánh có hình dáng của một quả dâu tây đỏ mọng kia.
Dâu tây?
Trong đầu cô lúc này bỗng hiện lên hình ảnh một chú chó có bộ lông trắng muốt, thân hình mũm mỉm và đôi mắt to tròn đen láy đang chạy loanh quanh dưới chân mình.
Không biết Dâu Tây của cô bây giờ ra sao rồi?
Càng nghĩ cô lại càng hận người đàn ông xấu xa đó!
"Hôm nay cửa hàng của chúng tôi có chương trình giảm giá 20% dành cho 20 khách hàng đầu tiên, không biết quý khách muốn mua loại bánh nào ở đây ạ?"
Lúc này, nữ nhân viên thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào một trong những chiếc bánh được trưng bày trong tủ kính thì tiến lại hỏi.
Ban đầu Doãn Niệm quả thực có chút giật mình, nhưng sau khi định thần lại cô đã nhanh trí nở một nụ cười hoà nhã với người nhân viên: "Em muốn mua chiếc bánh này, giá của nó là bao nhiêu vậy ạ?"
Nữ nhân viên vui vẻ đáp: "Chiếc bánh này có giá 50 thôi ạ."
Sau khi nghe người nhân viên báo giá, sắc mặt của Doãn Niệm bỗng trở nên rất khó xử: "Thật ngại quá, em không đủ tiền để mua chiếc bánh này."
Người nhân viên vẫn tươi cười nói: "Thế em có bao nhiêu?"
Doãn Niệm khẽ mím môi: "Em chỉ có 12 thôi ạ."
"Tôi mua chiếc bánh này!" Giọng nói người đàn ông từ phía sau dõng dạc cất lên.
"Vậy xin quý khách vui lòng đợi tôi một chút nhé!"
Đợi đến khi người nhân viên đã đi vào trong, Doãn Niệm mới chậm rãi xoay người, thật ra từ lúc giọng nói của người đàn ông kia cất lên thì cô đã ngầm đoán ra thân phận của người này.
Không sai, anh chính là Cố Lãng Siêu!
Giây phút ánh mắt của hai người chạm nhau, Doãn Niệm chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười thay cho lời chào rồi vội vã bước qua.
"Niệm Niệm." Cố Lãng Siêu bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, cơ hội tốt như vậy làm sao anh có thể bỏ qua một cách dễ dàng như thế chứ: "Nhìn em như vậy anh thực sự rất đau lòng."
Doãn Niệm nhìn bàn tay đang giữ chặt tay mình, bên môi không khỏi nâng lên nụ cười đầy chua xót: "Đau lòng gì chứ? Những lời anh vừa nói tôi hoàn toàn không hiểu gì cả."
Đúng lúc này, người nhân viên từ bên trong bước ra: "Bánh của quý khách đây ạ."
Cố Lãng Siêu vẫn kiên quyết không buông tay cô ra, anh nho nhã lấy ra một tờ tiền lớn đưa cho người nhân viên rồi cầm lấy hộp bánh.
"Cái này tặng cho em!" Cố Lãng Siêu khẽ đặt hộp bánh vào trong tay cô, trên môi nở một nụ cười thật dịu dàng, xét về mức độ nhẫn nại trong việc tán tỉnh phụ nữ thì Cố Lãng Siêu anh đương nhiên có thừa: "Anh biết em rất thích chiếc bánh này."
"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng rất tiếc tôi không thể nhận nó!" Thái độ của Doãn Niệm trước sau đều vô cùng dứt khoát, bởi vì cô tuyệt đối sẽ không để cho bi kịch đó xảy ra với những người mà cô thương yêu.
"Tôi nghĩ tôi nên đi trước!" Dứt lời, cô khẩn trương đặt hộp bánh trở lại tay anh sau đó xoay người rời đi.