Để loại trừ trường hợp Doãn Niệm sẽ giật mình rồi hét lên, Lăng Hạo liền vươn tay bịt miệng cô lại.
Sở dĩ cậu ta kéo cô ngồi lên đùi mình là do phần dưới của cánh cửa còn có một khoảng hở khá lớn, mà cô lại đứng ngay tại đó, bên ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nhìn thấy hai chân cô.
"Không muốn bị phát hiện thì ngồi yên đấy!" Lăng Hạo điều chỉnh âm lượng sao cho chỉ đủ hai người nghe, bởi vì cậu ta biết cô gái này sẽ không đời nào chịu ngồi yên trên đùi một người con trai xa lạ, trừ khi đó là lựa chọn duy nhất trong tình cảnh nguy cấp như hiện tại!
Nhận thức được tình cảnh của bản thân, Doãn Niệm liền thu hồi ý định muốn đứng dậy của mình, ánh mắt an phận nhìn người thiếu niên.
Lăng Hạo thấy cô đã chịu phối hợp mới chậm rãi thu tay lại, nhanh trí dùng ánh mắt ra ám hiệu để cô nhìn xuống khoảng hở phía dưới cửa.
Doãn Niệm rất nhanh đã hiểu ra ý của cậu ta, vội hướng ánh mắt về phía đó, một đôi giày da sáng bóng lập tức đập vào mắt cô.
Không sai, là Giản Thịnh Nam!
Bàn tay Doãn Niệm vô thức siết chặt khay rượu, hàng mi cong vút cũng mãnh liệt run lên.
Phía sau cánh cửa, khuôn mặt của người đàn ông tuyệt nhiên không có lấy một tia cảm xúc, trong đôi mắt đen dài tĩnh lặng, chỉ nhìn thấy sự lãnh khốc đến cùng cực.
Giản Thịnh Nam đứng yên nhìn cánh cửa trước mặt thêm một lúc mới lấy di động ra gọi điện cho ai đó.
'Thiếu gia có gì căn dặn ạ!' Chưa đầy ba lần đổ chuông, đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng nói trầm khàn của người phụ nữ đã có tuổi, giọng điệu hết mực cung kính.
Giản Thịnh Nam lạnh giọng ra lệnh: 'Quản gia Trần, giúp tôi xem xem con bé Doãn Niệm có ở nhà sau không!'
'Không có thưa thiếu gia.'
Lời người quản gia vừa dứt, khoé môi tuấn dật của người đàn ông liền chậm rãi nâng lên: 'Còn nữa, đêm nay tôi sẽ không về, không cần chờ cửa!'
'Thiếu gia, tôi hiểu rồi.'
Sau khi ba tiếng 'tút' vang lên, Giản Thịnh Nam nhàn nhạt cất di động vào trong túi áo vest, nhếch môi hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời khỏi toilet.
Nghe tiếng bước chân xa dần rồi mất hút, hô hấp của Doãn Niệm mới bình ổn trở lại.
Mọi cảm xúc của cô lúc này chỉ có thể tóm gọn trong một từ, tuyệt vọng!
Giản Thịnh Nam, người đàn ông đó quả đúng là thâm độc, anh ta rõ ràng biết cô đang trốn ở trong này nhưng lại cố tình buông tha, mặt khác lại gợi ý cho quản gia rằng cô đã bỏ trốn.
Nghĩ lại, mười tám năm sống ở Giản gia cô vẫn chưa ăn đủ khổ sao? Bây giờ đến một công việc làm thêm để tự nuôi sống bản thân cũng bị anh ta nhẫn tâm đạp đổ.
"Doãn Niệm.." Lăng Hạo lặng lẽ thu vào từng biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi không hề báo trước, cậu ta cất giọng gọi tên cô.
Cậu ta cũng không hẳn là không để ý đến người con gái đáng thương này..
Đã từng thấy cô bị Giản Tiêu Niên bắt nạt ở trường, đã từng thấy cô ngồi gặm bánh mì trong nước mắt ở một góc tường, bây giờ lại thấy dáng vẻ vô cùng sợ hãi của cô khi nhìn thấy người đàn ông đó.
Nghĩ đến điều này, nỗi chua xót trong lòng cậu ta lại dâng lên như những đợt sóng ngầm, trong đầu vừa thoáng qua ý nghĩ muốn đưa tay lau đi những giọt nước đang rơi lả chả trên khuôn mặt cô, nhưng cậu ta lại có chút do dự, bàn tay từ từ siết chặt lại.
"Doãn Niệm, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?"1
Nghe có tiếng nói loáng thoáng vang bên tai, tinh thần của Doãn Niệm mới dần dần hồi phục lại, phát hiện mình đang ngồi trên đùi của Lăng Hạo, cô lập tức rời khỏi người cậu ta.
"Cảm ơn vừa rồi đã giúp tôi!"
Nói rồi, cô vội vàng mở cửa rời đi, để lại nơi này là tiếng thở dài ảo não của người thiếu niên.
"Tôi giúp cậu chỉ vì một câu cảm ơn này thôi sao?"
...
"A..ưmm.."1
Căn phòng lộng lẫy xa hoa thi thoảng lại vang vọng tiếng thở dốc đầy hưng phấn của người đàn ông xen lẫn tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ.
Trên giường, thân thể trần trụi của người phụ nữ cứ không ngừng nâng lên rồi hạ xuống, nơi tư mật đều đặn phun ra nuốt vào vật thô dài ***** **** của người đàn ông.
Giản Thịnh Nam vẫn một thân áo mũ chỉnh tề, anh ngồi tựa lưng vào thành giường, phong thái ưu nhã như đang thưởng rượu xem trăng, chỉ là một cơn buồn bực khó hiểu thoáng lướt qua, hàng lông mày cương nghị của anh hơi nhăn lại, lửa nóng trong người giảm đi một nửa, anh vung tay vỗ một tiếng 'chát' vào bờ mông đẩy đà của Tô Nhã Vy.
"Nhanh lên!"
Cô ta nghe vậy liền đẩy nhanh tốc độ cơ thể, bầu ngực trắng muốt theo đó lắc lư vô cùng phóng đãng.
"Aa...của anh thật lớn..Aaa..làm người ta sướng muốn chết.."
Giản Thịnh Nam đột nhiên chán ghét cái cách người phụ nữ này đang thể hiện, lại nhận thấy cô ta sắp sửa tiến tới hôn lên môi mình, bàn tay anh hung ác bóp chặt lấy cằm cô ta rồi dứt khoát đẩy người cô ta ngã sang một bên.
"Chi phiếu ở trên bàn, cầm lấy rồi lập tức biến khỏi đây!"
Tô Nhã Vy còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Giản Thịnh Nam đứng dậy sửa sang lại y phục, sau đó mở hộp lấy ra một điếu thuốc, tiếng bật lửa canh cách vang lên, khuôn mặt anh tuấn của anh dần trở nên mờ ảo giữa làn khói trắng..
"Nam, em đến với anh không phải vì tiền!"
Giản Thịnh Nam cũng chẳng buồn nhìn đến dáng vẻ đáng thương của cô ta lúc, lãnh đạm nói: "Nghe cho rõ, cô không phải là người phụ nữ đầu tiên nói với tôi câu này!"