Doãn Niệm biết rằng quyết định giảng hoà của mình đã khiến anh bị bẻ mặt trước mọi người, thế nên việc anh tức giận cũng là lẽ đương nhiên, nhưng anh lại không hề tức giận như cô nghĩ, mà ngược lại còn bày ra dáng vẻ đầy cợt nhã đó.
Ngoài mặt, anh tỏ ra như không hề để bụng, nhưng cô biết người đàn ông đó sẽ không bỏ qua cho cô, bằng chứng là những gì cô đang thấy, anh muốn dùng hình thức xấu hổ đó để trừng phạt cô!
Thấy Giản Thịnh Nam đã ngồi xuống giường, vẻ mặt hân hoan nhìn về phía mình, Doãn Niệm thật sự rất muốn quay đầu bỏ chạy.
Sau một hồi đấu tranh, cô quyết định nói rõ ràng với anh.
"Sáng nay, tôi chọn cách giảng hoà là vì tôi, tôi là người gây sự với cô ta trước, tôi.."
"Thôi nào!" Giản Thịnh Nam bất ngờ chen ngang lời cô: "Tôi không trách em."
Doãn Niệm khẽ lắc đầu: "Không! Anh đang trách tôi."
Giản Thịnh Nam bỗng cúi đầu cười thấp một tiếng, một lúc sau, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô: "Mang những thứ đó sang đây nào!"
Lời của anh vừa dứt, ánh mắt của Doãn Niệm lại một lần nữa hướng về những món đồ đang nằm dưới sàn nhà, cô quả thật có chút khó hiểu.
"Tôi đi thay quần áo ra trước đã, anh đợi một lát." Doãn Niệm vốn định mượn cớ đi thay quần áo để trốn vào toilet nhưng cũng không kịp với tốc độ của người đàn ông.
Chỉ trong giây lát Giản Thịnh Nam đã tiến tới bế ngang cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống sàn nhà: "Đừng lãng phí thời gian quý báu của tôi, chỉ có 2 tiếng mà thôi!"
Doãn Niệm thừa nhận mình không thể thoát khỏi sự cưỡng chế của anh nên từ đầu tới cuối cô đều không hề chống đối mà chỉ ủy khuất nhìn anh: "Anh như vậy rõ ràng là đang trách tôi, tại sao lại không chịu thừa nhận chứ?"
"Doãn Niệm, em đúng là rất cố chấp!" Giản Thịnh Nam vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, nói xong câu đó, anh liền vươn tay bắt lấy chiếc cà vạt đang nằm ở gần đó rồi bịt mắt cô lại.
"Làm gì vậy?" Cả thế giới bỗng chìm trong một màn đen kịch khiến Doãn Niệm không khỏi hoang mang, theo bản năng cô đưa tay muốn cởi nó ra nhưng chưa gì đã bị Giản Thịnh Nam ngăn cản, sau đó còn dùng cả thắt lưng để trói hai tay cô lại.
"Giản Thịnh Nam, anh điên rồi!"
"Ngoan nào, tôi cam đoan làm thế này sẽ kích thích hơn rất nhiều."
Giờ phút này, Doãn Niệm chỉ còn nghe giọng nói quen thuộc của anh đâu đó cất lên trong không gian, cùng với đó là cảm giác có bàn tay đang kéo váy của mình lên, nỗi sợ hãi trong cô lại càng tăng thêm khi phát hiện quần lót cũng bị vén sang một bên.
Doãn Niệm không nhịn được mà liên tục thở dốc vì không thể đoán được anh sẽ làm gì tiếp theo.
"Ưmm.." Nơi tư mật bỗng nảy sinh sự ma sát với một thứ vừa cứng lại vừa nóng khiến Doãn Niệm không cách nào ngăn lại âm thanh phóng đãng kia bật ra khỏi miệng, nhưng sau đó cô đã kịp thời đưa tay che miệng lại.
Lúc này, Giản Thịnh Nam đã thành công cởi bỏ toàn bộ cúc áo sơ mi của cô, đến cả áo lót cũng bị anh đẩy ra khỏi vị trí ban đầu, hiện giờ bầu ngực đầy đặn của cô đã hoàn toàn bại lộ trước mắt anh.
Giản Thịnh Nam có chút khẩn trương ngậm lấy đầu ngực hồng hào kia, nhẹ nhàng liếm hôn, đồng thời bên dưới vẫn nhiệt tình ma sát..
Đầu óc Doãn Niệm hiện giờ chỉ còn lại một mảng trống rỗng, bởi khoái cảm từ việc này đem tới thực sự quá mãnh liệt.
"Ưm...dừng lại đi...ahh...cầu xin anh.."
Nghe được lời cầu xin của cô, khoé môi tuấn dật của người đàn ông liền đắc ý giương lên, ngay sau đó, toàn bộ động tác của anh đều ngưng đọng lại.
"Dạo đầu đến đây là đủ rồi."
Trong khi Doãn Niệm còn đang thở hổn hển thì nơi hạ thân, Giản Thịnh Nam đã cắm vào được một nửa.
Cảm giác được nơi ấm áp của cô bao bọc làm cho hô hấp của anh mỗi lúc lại càng thêm nặng nề, nhận thấy cơ thể cô cũng vì sự thoả mãn này mà cong người hưởng ứng, Giản Thịnh Nam liền cúi xuống hôn lần lượt lên môi, lên cổ, cuối cùng anh dừng lại trước đôi gò bồng cao ngất của cô.
"Ưmm...nóng quá...khó chịu..ahhh..."
Vào đúng thời điểm này, trong người Doãn Niệm đột nhiên phát sinh một khao khát vô cùng mãnh liệt đối với loại khoái cảm này, cô cũng không biết tại sao bản thân lại thành ra như vậy, hiện tại cô chỉ biết mình muốn anh tiến sâu hơn nữa.
"Em nói xem tôi nên làm gì để khiến em hết khó chịu đây?" Giản Thịnh Nam có vẻ rất hài lòng khi nhận ra thuốc của anh đã phát huy tác dụng, thấy cơ thể nuột nà của cô đang dần chuyển sang sắc hồng, động tác của anh lại càng thêm thô bạo.
Doãn Niệm khẽ cắn môi: "Cầu xin anh, hãy bắt đầu đi."
Giản Thịnh Nam bỗng thở hắt ra một tiếng rồi vội vã xoay người cô lại, trong khi trước mắt chỉ là bóng tối, Doãn Niệm chỉ có thể thuận theo ý muốn của anh.
"Ahhh.." Ngay khi Giản Thịnh Nam đem toàn bộ vật thô dài kia tiến vào bên trong cô từ phía sau, cả hai cùng sung sướng rên lên một tiếng, cảm giác như đang lâng lâng trên chín tầng mây.