Nghe anh nói như vậy, Đoan Mộc Lam chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Tuy hôn sự của hai người là do hai bên gia tộc sắp đặt, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp nhau cô ta đã bị anh hút hồn.
Từ đó, cô ta bắt đầu tìm hiểu về anh nhiều hơn. Mặc dù anh lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt với Đoan Mộc Lam, nhưng trong mắt của cô ta, anh chính là người đàn ông hoàn hảo nhất!
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại đó, Giản Thịnh Nam mới chậm rãi cất lời: "Lúc nãy em cũng đã nghe hết rồi, tôi sắp kết hôn với Đoan Mộc Lam."
Doãn Niệm khẽ gật đầu: "Ừm. Chúc mừng hai người."
Giản Thịnh Nam nghiêng đầu nhìn cô: "Trông em có vẻ rất vui khi nghe được tin này."
Doãn Niệm mệt mỏi đáp: "Phải, tôi rất vui. Bây giờ anh đã hài lòng rồi chứ?"
Nói xong, cô cũng không đợi anh trả lời, trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng.
...
Lúc hai người trở lại phòng hiệu trưởng thì thấy cha con Giản Tiêu Niên vẫn ngồi ở sô pha với vẻ mặt vô cùng khó coi, còn thầy hiệu trưởng thì sốt ruột đi đi lại lại trong phòng.
Thoáng thấy hai người bước vào, thầy hiệu trưởng liền mừng rỡ tiến lại tiếp chuyện.
"Giản thiếu gia, cậu tới đây sao không báo trước một tiếng chứ, lần này khiến tôi phải thất lễ rồi."
Sở dĩ thầy hiệu trưởng dành cho anh sự tôn kính như vậy là vì trước đó Giản Thịnh Nam đã từng ra mặt cứu nguy cho ngôi trường danh giá này, cũng nhờ có anh mà ngôi trường này mới tồn tại và phát triển đến ngày hôm nay.
Năm đó, ông ta cũng không rõ vì sao Giản Thịnh Nam lại giúp đỡ mình một cách vô điều kiện như vậy, cho đến tận bây giờ điều đó vẫn còn là ẩn số.
Với tất cả những gì anh đã làm, anh xứng đáng là một đại ân nhân của ông ta!
Về phía của Giản Thịnh Nam, khi thấy dáng điệu khúm núm của thầy hiệu trưởng thì không khỏi hừ lạnh một tiếng, ngữ khí điềm tĩnh mà sắc bén: "Nếu tôi không đường đột đến đây thì làm sao biết được sự biệt đãi của ngài hiệu trưởng đang đặt để trên người kẻ nào chứ?"
Thầy hiệu trưởng hổ thẹn đáp: "Tôi nào có biệt đãi ai, Giản thiếu gia hiểu nhầm rồi."
Giản Thịnh Nam quăng cho ông ta một ánh mắt khinh thường: "Không có thì tốt."
"Giản thiếu gia, mời ngồi xuống dùng trà!"
Sau khi tất cả đã ngồi xuống ghế, thầy hiệu trưởng mới chủ động mở lời.
"Được biết các vị ở đây đều là người một nhà cả, thế nên tôi có một đề xuất này.."
Thầy hiệu trưởng chỉ vừa trình bày tới đó thì đã bị Giản Thịnh Nam ngắt lời: "Ngài hiệu trưởng muốn giảng hoà?"
"Đúng vậy, tôi nghĩ Giản gia cũng không muốn làm lớn chuyện này, bởi nó ít nhiều cũng sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc. Vì vậy giảng hoà sẽ là phương án tốt nhất cho cả đôi bên!"
Giản Thịnh Nam khẽ lắc đầu: "Không không không! Ngài hiệu trưởng thừa biết tôi là một người rất rõ ràng, nếu như trong chuyện này em gái tôi là người đúng thì chẳng phải quá bất công cho nó sao?"
Lần này đến lượt Giản Thanh Liêm lên tiếng khuyên ngăn: "Thịnh Nam à, cháu làm việc gì cũng nên đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu. Huống hồ con bé đó.."
"Phó giám đốc Giản!" Giản Thịnh Nam nhàn nhạt thốt lên bốn chữ, tuy ngắn gọn nhưng cũng đủ để Giản Thanh Liêm phải dừng lại suy ngẫm..
"Vậy cháu muốn giải quyết chuyện này như thế nào đây?"
Giản Thịnh Nam lạnh lùng nâng khoé môi: "Nghe em gái tôi kể lại sự việc!"
Giản Thanh Liêm: "Được."
Lúc này, Giản Thịnh Nam mới quay sang Doãn Niệm, trước ánh nhìn của mọi người, anh thản nhiên vươn tay xoa đầu cô, giọng điệu so với trước đó lại có phần ôn nhu hơn: "Nói đi, giữa em và Giản Tiêu Niên đã xảy ra chuyện gì?"
Doãn Niệm biết rằng anh đang muốn giúp mình, chính cô cũng rất muốn Giản Tiêu Niên phải đến trước mộ của mẹ cô để tạ tội, nhưng là..cô không muốn nhận thêm bất cứ ân huệ nào từ anh.
Dù sao người đàn ông đó cũng sắp kết hôn, cô tốt hơn nên duy trì một khoảng cách nhất định với anh!
Qua một lúc lâu, Doãn Niệm rốt cục cũng chịu lên tiếng, và đó cũng là quyết định cuối cùng của cô: "Tôi muốn giảng hoà."
...
Sau khi mâu thuẫn đã được giải quyết trong hoà bình, Doãn Niệm và Giản Tiêu Niên cũng được phép trở về lớp học.
Giản Tiêu Niên tuy vô cùng bất mãn nhưng cũng không thể làm được gì, bởi qua sự việc lần này, cô ta chợt ngộ ra một điều, để đối phó với cô, cô ta không nhất thiết phải đích thân ra tay..
Cuối buổi học ngày hôm đó, vẫn như thường lệ, Doãn Niệm được thuộc hạ của anh đón về nhà.
Vừa mở cửa bước vào phòng, Doãn Niệm đã cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Đôi mắt long lanh của cô lúc này mang theo vẻ bàng hoàng nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt và chiếc thắt lưng đang nằm ngổn ngang dưới sàn nhà. Những thứ này chỉ có thể là đồ của Giản Thịnh Nam!
Nói như vậy, anh hiện tại cũng đang có mặt ở trong căn phòng này?
"Về rồi sao, bé ngoan của tôi?"
Khi giọng nói trầm thấp ấy cất lên thì cửa toilet cũng đồng thời mở ra, Giản Thịnh Nam trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đôi chân thon dài ưu nhã tiến về phía giường lớn.