Doãn Niệm cười lạnh: "Con gái? Mười tám năm qua ông thực sự xem tôi là con gái của mình sao?"
"Doãn Niệm ta.."
"Nếu hôm nay ông không gọi tôi đến, tôi cũng không biết rằng mình, vẫn còn có người ba này..."
Dứt lời, Doãn Niệm lập tức bỏ chạy ra khỏi phòng.
Giản Thanh Hải nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, một tiếng thở dài đầy bất lực bỗng cất lên.
Lẽ nào mười tám năm qua, ông thực sự vô tâm như vậy sao?
...
Sau khi rời khỏi thư phòng, Doãn Niệm liền liều mạng bỏ chạy, cô dường như không muốn nán lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa.
Nhưng khi cô chỉ vừa xuống tới tầng hai thì đã bị Giản Thịnh Nam tóm lấy rồi kéo đi.
Điểm đến chính là phòng ngủ của anh.
Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại, cơ thể cô đã bị anh khoá chặt vào tường. Trong bóng tối, trong sự sợ hãi đang bủa vây, Doãn Niệm chỉ có thể điềm tĩnh mà đối diện.
Cô không hét lên, cũng không vùng vẫy, cảm nhận hơi thở nóng rực của người đàn ông đang trực tiếp phả lên cổ mình.
"Sợ không?" Một giọng nói có phần ám muội thật chậm rãi truyền đến bên tai cô.
Doãn Niệm chậm rãi hỏi: "Sợ điều gì?"
Giản Thịnh Nam không đáp lại cô, vươn tay bật công tắc đèn, căn phòng lập tức được chiếu sáng.
Ngũ quan cương nghị của người đàn ông nhanh chóng hiện ra trước mắt cô, vô cùng chân thực.
"Tại sao lại muốn đến thành phố A?" Giản Thịnh Nam chợt nâng cằm cô lên, môi mỏng khẽ thốt ra một câu, giọng nói mang theo vài phần mị hoặc: "Để trốn tôi sao?"
Doãn Niệm lạnh lẽo nhìn anh: "Cố Thịnh Nam, anh cũng biết điều đó sao?"1
Lời lẽ đầy vẻ châm biếm của cô khiến Giản Thịnh Nam không khỏi nhếch môi hừ lạnh: "Em đang uy hiếp tôi đó sao?"
"Tôi...A..." Lời còn chưa nói hết thì môi dưới đã bị người đàn ông thô bạo cắn xuống, Doãn Niệm đau đớn kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bất mãn.
"Đừng nghĩ ở đây là Giản gia thì tôi không dám làm gì em!" Giản Thịnh Nam nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào của cô, vừa nói, một bàn tay của anh không an phận di chuyển xuống dưới, năm ngón tay phủ lên bờ mông săn chắc của cô, bóp nhẹ một cái.
Doãn Niệm ngay lập tức bắt lấy bàn tay hư hỏng của người đàn ông, nhưng không ngờ một bàn tay khác của anh đã luồng vào váy của cô lúc nào không hay.
"Không được!" Đến giờ phút này, Doãn Niệm đã không cách nào giữ được bình tĩnh, hô hấp dần trở nên hỗn loạn.
Ngay khi cô định vùng lên phản kháng thì Giản Thịnh Nam đã thu tay về.
"Sau này ở trước mặt tôi không cần phản tỏ ra cứng rắn như vậy, tôi không thích!" Nói rồi, Giản Thịnh Nam xoay người bước về phía giường.
Lúc này, Doãn Niệm mới sực nhớ lại câu nói của anh khi ở hộp đêm: 'Giản Thịnh Nam tôi trước nay không có thói quen dùng món đồ nào đến lần thứ hai.'
Ý tứ của anh đã quá rõ ràng, anh sẽ không ngủ với bất kỳ người phụ nữ nào đến lần thứ hai!
Đúng vậy! Giản Thịnh Nam sẽ không tiếp tục cưỡng ép cô!
Nghĩ đến đây, tâm trạng nặng nề của cô cũng thả lỏng được đôi chút.
"Sang đây, tôi có cái này muốn cho em xem!"
Tiếng nói trầm ổn người đàn ông không nhanh không chậm vang lên trong căn phòng, cơ hồ có chút dịu dàng..
Ánh mắt Doãn Niệm mang theo tia kinh ngạc nhìn về phía Giản Thịnh Nam, vừa hay Giản Thịnh Nam cũng đang kiên nhẫn quan sát cô: "Còn đứng đó làm gì?"
Nghe anh nói vậy, Doãn Niệm mới chậm rãi nhấc chân tiến về phía đó.
"Xem đi!" Giản Thịnh Nam ngồi bên mép giường, tư thế cực kỳ thoải mái, thấy cô bước đến, anh liền cầm lấy di động của mình đưa đến trước mặt cô.
Doãn Niệm tiếp nhận di động bằng hai tay, khi cô mở lên xem thì màn hình vẫn chưa được mở khoá.
"Mật khẩu."
Giản Thịnh Nam khẽ mím môi: "Sinh nhật của em."
Doãn Niệm lại kinh ngạc nhìn anh, sinh nhật của cô sao?
Nhưng nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngày sinh của cô, 26 tháng 10.
Mật khẩu không chính xác!
Sau khi phát hiện mình đã bị lừa, hàng lông mày thanh tú của cô liền nhíu chặt lại, ngẩng đầu lên lại bắt gặp vẻ mặt đầy bỡn cợt của người đàn ông: "Vừa rồi em dường như đã đánh giá quá cao bản thân thì phải!?"
Doãn Niệm không nói gì, trong đôi mắt lộ rõ sự khinh thường, tiếp đó, cô đặt di động xuống giường rồi vội vã xoay người rời đi.
Nhưng Giản Thịnh Nam vẫn là nhanh hơn cô một bước, chỉ trong giây lát Doãn Niệm đã an vị trên đùi anh.
"Nhím nhỏ xù lông!" Một tay của anh giữ chặt lấy thắt lưng cô, không cho cô có cơ hội trốn thoát, vừa buông lời châm chọc, bàn tay khác của anh vừa bắt lấy di động, thản nhiên mở khoá màn hình.
Trong đầu Doãn Niệm chợt hồi tưởng lại dãy số mà anh vừa nhập vào di động, 1026!
Sao chứ? Vẫn là những con số quen thuộc đó!
Trong khi đầu óc cô đang xoay vòng giữa những câu hỏi không lời giải đáp thì giọng nói trầm thấp ấy lại một lần nữa cất lên bên tai cô: "Nhìn xem đây là ai?"