Sáng hôm sau, Doãn Niệm dậy từ rất sớm để chuẩn bị đến trường.
Khi cô vào lớp thì mọi người đã có mặt đông đủ, do cô phải đi bộ đến trường nên có hơi chậm trễ một chút.
Lúc này trong lớp đang bàn tán sôi nổi về cái chết của thầy giáo thể dục, vừa nhìn thấy Doãn Niệm đang cúi mặt đi vào, một nhóm nữ sinh liền chạy đến lôi kéo cô cùng tham gia.
"Nghe nói hôm đó lúc thầy Quách bị bắn thì cậu cũng có mặt. Nè, cậu kể lại chi tiết một chút đi!"
"Phải đó. Bọn tớ rất tò mò."
"Giữa thầy Quách và người anh trai cùng cha khác mẹ với cậu rốt cục có hiềm khích gì thế?"
Lớp học lại một phen nhốn nháo, trước đó là Giản Tiêu Niên, bây giờ thì đến lượt cô bị ép cung.
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi vớ vẩn này!"
Dứt lời, Doãn Niệm lạnh lùng đứng dậy rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Trước nay cô vẫn không hoà đồng như vậy, bọn họ thường ngày xúc phạm, hành hạ cô, hôm nay lại vây quanh cô hỏi hang đủ thứ. Thật đúng là một lũ lắm chuyện!
Doãn Niệm nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, mở ba lô lấy tập sách cho tiết học đầu tiên, nào ngờ lại bị Giản Tiêu Niên buông lời xỉa xói.
"Hôm qua được tặng giày mới, hôm nay lại có điện thoại mới. Doãn Niệm, mày phát tài rồi!" Giản Tiêu Niên ngồi trên cô một cái bàn, tuy rằng cô vẫn luôn để điện thoại ở trong ba lô nhưng vẫn bị cô ta soi ra được.
Khuôn mặt của Doãn Niệm không biểu hiện ra bất kì loại cảm xúc gì, cũng chẳng buồn nhìn đến cô ta, cất ba lô vào ngăn bàn.
"Mày được lắm!" Giản Tiêu Niên có chút đanh đá liếc xéo cô một cái rồi quay lên trên.
Cả buổi học hôm đó Giản Tiêu Niên cũng không kiếm cớ gây sự với cô, chuyện này quả thật có chút kỳ lạ lẫm..
Tan học, Doãn Niệm đeo ba lô ra về, chỉ vừa bước khỏi cổng trường thì đã thấy một chiếc Lamborghini đang đỗ đang trước mặt.
Lăng Hạo bước xuống xe rồi khẩn trương tiến về phía cô mà không phát hiện có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo mình.
"Doãn Niệm, đi theo tôi!"
Cô chưa kịp nói lời nào đã bị kéo lên xe.
"Hôm nay là ngày hoả táng của thầy Quách, hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu."
Nghe Lăng Hạo nói như vậy, Doãn Niệm mới đồng ý đi theo cậu ta.
Rất nhanh chiếc xe đã dừng lại nhà tang lễ.
Lăng Hạo cùng Doãn Niệm từ trên xe bước xuống, cả hai đều đang mặc đồng phục khi lên lớp, vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý.
Trước ánh nhìn của rất nhiều người, Doãn Niệm bước đi như một người vô hồn, đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng khi nhìn vào di ảnh của Quách Quân.
Bên trong nhà tang lễ, không chỉ có khách đến thăm viếng mà còn có cảnh sát và phóng viên.
Lúc này hai người đã đứng trước linh cửu của Quách Quân, hai khuôn mặt đều vô cùng ảm đạm, được một lúc thì Lăng Hạo lên tiếng nói.
"Chúng ta qua đó ngồi đi!"
"Được."
Hai người ngồi xuống hàng ghế trống đầu tiên.
Doãn Niệm nhìn xung quanh linh cửu của Quách Quân, chỉ thấy hai vị cảnh sát đang đứng nghiêm nghị hai bên.
Trong lòng cô chợt dâng lên một trận đau xót, thầy Quách không có người thân nào sao?
Thời điểm Lăng Hạo đưa khăn tay cho Doãn Niệm lau nước mắt cũng là lúc những lời bàn tán nổi lên như một cơn sống.
"Người đó là Giản Thịnh Nam sao?"
"Đúng vậy. Nghe nói thuộc hạ của anh ta đã bắn chết Quách Quân."
"Người ta là phòng vệ chính đáng, các người không biết thì tốt hơn nên ngậm miệng lại nếu không muốn chuốc hoạ vào thân."
Ngay khi Giản Thịnh Nam cùng ba vệ sĩ của mình vừa đặt chân vào nhà tang lễ thì mọi lời bàn tán gần như tan biến.
Người đàn ông mang theo khí thế áp đảo điềm đạm tiến về phía linh cửu.
Giản Thịnh Nam xuất hiện ở đây Doãn Niệm không cảm thấy có gì quá ngạc nhiên, bởi cảnh sát đã xác thực hành vi của anh là phòng vệ chính đáng, cho nên về tình về lí anh vẫn nên đến đây bày tỏ niềm thương tiếc của mình đối với cái chết của Quách Quân.
Nhưng cô biết, anh không phải thực lòng!
"Đi thanh thản!" Giản Thịnh Nam nhìn vào di ảnh của Quách Quân, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, khoé môi tuấn dật nhàn nhạt thốt ra mấy chữ rồi tao nhã tiến tới ngồi xuống vị trí bên cạnh Doãn Niệm.
Từ đầu tới cuối, Doãn Niệm đều chưa từng để anh ở trong mắt, Giản Thịnh Nam cũng vậy, từ lúc bắt đầu ngồi xuống ghế, hai mắt chỉ tập trung vào màn hình điện thoại, dường như anh đang bận xử lý công việc.
"Doãn Niệm.." Lăng Hạo chợt gọi tên cô.
Doãn Niệm khẽ ngẩng đầu: "Hả?"
Lăng Hạo nhìn lướt qua khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, giọng nói phá lệ ôn nhu: "Có đói không? Hay là chúng ta đi tìm gì đó ăn đi!"
Doãn Niệm biết Lăng Hạo đang cố giải vây cho cô, vì vậy cô cũng nhanh chóng phối hợp cùng cậu ta: "Được. Nhưng cậu đợi tôi một chút!"
Cô vội mở ba lô lục tìm chiếc điện thoại mà đêm qua Giản Thịnh Nam đã để lại cho cô, sau đó đưa đến trước mặt anh bằng hai tay, nói sao anh cũng lớn hơn cô tận bảy tuổi.
"Thật cảm ơn ý của tốt của anh, nhưng tôi không thể nhận nó!"
Giản Thịnh Nam cũng không có ý định trả lời cô, đúng lúc anh nhận được một cuộc gọi quan trọng, không nói với cô câu nào đã cầm di động đi ra ngoài.