Một hành vi giết người trắng trợn như vậy nhưng chỉ được che đậy bằng bốn chữ 'phòng vệ chính đáng'.1
Nếu như bất kỳ kẻ sát nhân nào cũng dùng lí lẽ đó để biện hộ cho tội ác của mình thì thế giới này chẳng phải sẽ loạn cả lên hay sao?
Doãn Niệm vẫn còn nhớ rất rõ, hôm ấy là thứ bảy, thông thường sau khi tan học cô sẽ trốn ra ngoài để làm thêm cho một hộp đêm có tên 'Darling', được biết đây là hộp đêm nổi tiếng xa xỉ bậc nhất thành phố X.
Để được vào làm việc ở đây cô đã phải trải qua vòng tuyển chọn vô cùng khắc nghiệt. Công việc chính của cô chỉ đơn giản là mang rượu ra cho khách.
Khách đến đây đa phần là những dân chơi máu mặt hoặc có xuất thân cao quý, nên nếu như bọn họ có hứng thú với cô thì chỉ cần vung tiền ra và hỏi cô có muốn vui vẻ với bọn họ một đêm không. Cô không muốn hoàn toàn có thể từ chối, bọn họ cũng không hề cưỡng ép hay làm khó cô.
Cô làm việc ở 'Darling' đến nay cũng đã gần nửa tháng, công việc rất thuận lợi, người của Giản gia cũng chưa phát hiện mỗi đêm cô đều lén trốn ra ngoài, bằng không cô nhất định sẽ chết rất thảm trong tay đám quý tộc kia!
Hôm đó, khi Doãn Niệm vừa mang rượu và trái cây ra cho khách, đó là một nhóm thanh niên khoảng tầm bảy người, bốn nam ba nữ. Thấy ở trên bàn có đặt một chiếc bánh kem, Doãn Niệm liền đoán ra hôm nay là sinh nhật của một trong số họ.
Đến khi nhận ra người thanh niên đang ngồi ở giữa là người mà Giản Tiêu Niên, đại tiểu thư cao ngạo của Giản gia ngày đêm nhung nhớ thì đôi chân của Doãn Niệm liền bước chậm lại.
Cô nghe nói Lăng Hạo là đội trưởng đội tuyển bóng rổ của trường, với vẻ điển trai vốn có của mình, không ít nữ sinh ở trong trường đã xiêu lòng vì cậu, bên cạnh đó, gia thế của cậu ta cũng không hề tầm thường một chút nào, ba của cậu ta là viện trưởng của một bệnh viện quốc tế lớn, còn mẹ là chủ sở hữu hàng loạt thương hiệu thời trang nổi tiếng.
Ở trường, cậu ta chẳng khác nào một ngôi sao đình đám, đi đến đâu cũng được mọi người săn đón một cách rất nhiệt tình.
Giản Tiêu Niên có hứng thú với cậu ta, cả lớp đều biết, sở dĩ cô ta đem lòng yêu thích Lăng Hạo là vì vẻ ngoài tuấn lãng xen lẫn một chút nổi loạn của tuổi mới lớn, rồi cô ta lại tự cho đây là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp, mãi đến khi Giản Tiêu Niên quyết định tỏ tình với cậu ta thì mới biết con người này cả trong lẫn ngoài đều lạnh như nhau.
Chuyện cô ta tỏ tình thất bại, trong lớp chỉ có một mình cô biết, toàn bộ quá trình đều đã được cô quay lại bằng điện thoại, sau này nếu cô ta dám làm gì quá đáng, đoạn phim đó sẽ trở thành bùa hộ mệnh của cô.
Hôm nay tình cờ gặp được cậu ta ở đây, Doãn Niệm không cảm thấy có điểm gì bất thường, bởi cậu ta căn bản chả biết cô là ai!
Lúc này Doãn Niệm đã đi đến chỗ của bọn họ, cô nhìn lướt qua khuôn mặt lãnh đạm của Lăng Hạo rồi cúi người thành thạo lấy từng ly rượu ra khỏi khay.
Trong khi cả nhóm đang trò chuyện vô cùng sôi nổi thì Lăng Hạo chỉ ngồi đó trầm mặc, đôi mắt vốn đang thưởng thức những điệu nhảy sexy của các vũ công trên sàn diễn lại bị Doãn Niệm triệt để che khuất tầm nhìn.
Đôi mắt của người thiếu niên hơi nheo lại, từ từ nhìn rõ cô gái trước mặt.
Doãn Niệm vừa đặt ly rượu cuối cùng lên bàn, ngẩng đầu lại vô tình va phải ánh mắt có chút quái dị của Lăng Hạo.
Khuôn mặt của cô chợt hiện lên tia khó hiểu, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ có phải cô đã làm gì khiến cậu ta phật ý hay không.
"Cô.." Môi mỏng của Lăng Hạo hơi mở ra, ánh mắt nhìn cô lại càng thêm thâm sâu khó lường, cuối cùng cậu ta thốt ra một câu khiến Doãn Niệm hơi sửng sờ: "Lên đó nhảy cho tôi xem!"
Thấy Lăng Hạo vừa mở miệng nói chuyện, lại còn yêu cầu một nữ nhân viên phục vụ lên sân khấu biểu diễn, những người bạn của cậu ta lập tức im bặt lại, toàn bộ sự chú ý lúc này đều đặt trên người của cô gái có vẻ đẹp hút hồn kia.
"Thật ngại quá, đó không phải là công việc chính của tôi!" Doãn Niệm khéo léo từ chối yêu cầu của Lăng Hạo rồi cầm lấy khay rượu chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ người thiếu niên lại hào phóng quăng lên bàn một xấp tiền dày cộm, sau đó còn ngạo nghễ hất cằm về phía Doãn Niệm, một bên chân mày khẽ nhướn lên khiêu khích.
Doãn Niệm không chút e dè nhìn thẳng vào khuôn mặt yêu mị của người thiếu niên, cô nhẫn nại giải thích: "Có lẽ ngài đã hiểu sai ý tôi, tôi thực sự không biết nhảy nhót gì cả."
Lăng Hạo cười nửa miệng: "Bây giờ chỉ cần cô bước lên sân khấu, xấp tiền này sẽ là của cô!"
Doãn Niệm cũng biết số tiền đó lớn như thế nào, nhưng lòng tự tôn của cô còn lớn hơn con số kia gấp mấy trăm lần.
"Khiến ngài phải thất vọng rồi."
Nói xong, Doãn Niệm dứt khoát xoay người đi vào.1