Phương Vi Chu lại hôn tôi, rút ngón tay ra. Dưới nhìn xuống phía dưới, một tay nắm lấy dương v*t to lớn, cái mông chầm chậm ngồi xuống. Đầu tiên động tác sẽ chậm rãi nhẹ nhàng, sau đó mới nhanh dần. Tôi rũ mắt xuống nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Phương Vi Chu đang nhìn mình. Tay hắn nắm chặt lấy eo tôi, hoàn toàn không chịu giúp đỡ.
Tôi giờ mới nhìn hắn, đối mặt với ánh mắt sáng hơn đèn trong phòng. Tôi vừa thở hổn hển, vừa cầu khẩn hắn: “Giúp em đi.”
Phương Vi Chu nói: “Ừm.” sau đó ghé sắt mặt lại, đôi môi hắn ngậm lấy lỗ tai tôi. Rốt cuộc hắn cũng chịu động, húc mạnh lên phía trên, để cho dương v*t tiến sâu vào trong thân thể tôi.
Tôi lập tức rên rỉ, đâm đi đâm lại vài cái, cuối cùng hắn cũng đổi tư thế, đặt tôi nằm xuống đệm, mở rộng chân tôi ra, đâm sâu vào bên trong. Mỗi lần đâm đều chạm vào điểm nhạy cảm, thật là khó chịu nổi.
Vậy mà chỉ làm có một lần, tôi không thể hiểu cảm giác của mình lúc này, không hẳn là khó chịu, mà thật ra phải nói là chưa thỏa mãn. Có lẽ Phương Vi Chu cũng cảm thấy như vậy. Hắn rút ra khỏi thân thể thôi, lột áo mưa ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đến lượt tôi tắm rửa xong mà Phương Vi Chu vẫn chưa ngủ, hắn ngồi bên méo giường, hình như đang xem tin nhắn trên điện thoại, thấy tôi vào cũng không giật mình, ngược lại còn đứng dậy nói luôn: “Anh đi nghe điện thoại một chút” Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Sấy khô tóc rồi ngủ đi.”
Tôi nghe vậy, thuận miệng hỏi: “Muộn vậy rồi mà có chuyện gì sao?”
Phương Vi Chu không đáp lại, hắn đi thẳng ra khỏi phòng ngủ. Tôi cũng chẳng thèm để ý, sấy khô tóc rồi đi ngủ. Không biết Phương Vi Chu nói chuyện xong lúc nào, tóm lại nửa đêm tôi tỉnh lại đã thấy hắn ngủ bên cạnh.
Ngày hôm sau Phương Vi Chu về nhà một chuyến, rồi ở lại đó ít hôm.
Chúng tôi không còn chính thức ở chung, tôi biết quê hắn ở thành phố S nhưng hắn rất ít khi về, cha mẹ hắn quanh năm đợi ở Mỹ, vốn nói hắn học xong sang bên đó phát triển song chưa thấy hắn có kế hoạch gì. Bình thường cha mẹ hắn không qua can thiệp vào đời tư của hắn, chỉ có hai năm gần đây mới không chịu đựng được cuộc sống độc thân của hắn nữa. Tất nhiên họ không hề biết đến sự tồn tại của tôi, cho dù biết thì tôi cũng không xuất hiện với thân phận bạn đời.
Vì Phương Vi Chu phải về quê nên tôi chỉ ở một mình, sau khi Vương Nhâm biết tin lập tức gọi cho tôi. Tôi từ chối: “Anh chê chuyện hôm qua chưa đủ huyên náo sao.”
Vương Nhâm cười: “Tiêu Ngư cũng sẽ sợ sao?”
Không đáp lại, chỉ cười lạnh một cái. Vương nhân lại nói: “Chỉ đi ăn cơm thôi mà. Tiểu Binh có người yêu, hắn muốn giới thiệu cho chúng ta thôi, nghe nói lần này là nghiêm túc.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là đồng ý đi, tất nhiên cho dù thế nào cũng phải báo cho Phương Vi Chu biết. Hắn cũng biết tôi có quan hệ rất tốt với Tiểu Binh, đây là mối quan hệ bắt đầu từ thời đại học, cho dù có ý kiến đi chăng nữa hắn cũng sẽ không ngăn cản, cho nên lần này cũng vậy. Có điều nghe được giọng hắn, tôi vội vàng tỏ thái độ tuyệt đối không uống rượu.
Phương Vi Chu vậy mà lại nói: “Ăn cơm uống thêm chút rượu cũng không sao, nhớ không quá chén là được.”
Tôi nói gì cũng không tốt hay sao ấy.
Chúng tôi ăn cơm trong một nhà hàng trong trung tâm thương mại. Thời điểm tôi đến, Vương Nhâm và bọn Tiểu Binh đã đến rồi. Đối tượng của Tiểu Binh là một người khá đứng đắn, là đồng nghiệp làm chung salon tóc với hắn. Hai bên giới thiệu xong xuôi, chúng tôi mới gọi thức ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thật ra tất cả đều rất khách sáo. Tiểu Binh rất khéo léo thu hồi dáng vẻ khoe khoang thường ngày lại, tất nhiên tôi cùng Vương Nhâm sẽ không phá đám hắn.
Ăn xong, hai bên tách ra. Vương Nhâm thấy thời gian còn sớm nên hỏi tôi: “Có muốn đi xem phim không?”
Tôi hỏi: “Phim gì?”
Rạp chiếu phim ở tầng mười, chúng tôi vội đi lên đó, đang tìm phim xem thì đột nhiên Vương Nhâm đập tay tôi một cái, tôi hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu nhìn hướng đó đi!”
Tôi lập tức nhìn sang, chỗ đó không tính là xa, lúc này đang có hai người đứng gần nhau, tất cả đều là nam, một người rất lạ còn một người thì xét trên phương diện nào đó mà nói tôi thuộc lòng như cháo, chính là Từ Chinh.
Tôi ngây nguời một lát, thực sự rất ngạc nhiên. Hình như Từ Chinh đã phát hiện ra điều gì, quay đầu lại phía tôi, mặt y không hiện lên chút nao núng nào, vẫn tiếp tục hạ mặt xuống nói chuyện với bạn mình, sau đó hai người cùng nhau đi về hướng bọn tôi đang đứng.
Vương Nhâm đứng một bên nói nhỏ với tôi: “Này này, người kia có phải ấy ấy của y không?”
Ấy ấy là cái gì? Tôi không trả lời được. Rất nhanh, Từ Chinh cũng bạn y đã đứng trước mặt chúng tôi. Bạn của Từ Chinh thấp hơn y một chút. Lúc này chợt nghe Vương Nhâm chào hỏi: “Ôi chao, thật là đúng dịp, anh với bạn cũng đi xem phim sao?”
Từ Chinh hơi nhún vai, quay mặt lại nhìn bạn mình: “Em ấy nói muốn đi xem.”
Tôi và Vương Nhâm cũng nhìn người kia. Ngoại hình của cậu ta cũng được xem như đẹp trai, cậu ta gật đầu với chúng tôi, cười xấu hổ. Tôi thật không biết vị này là ai, bởi mỗi lần nhìn thấy Từ Chinh đều trong lúc hắn ăn chơi nhảy múa, bạn bè xung quanh cũng chả thấy ai tốt đẹp, toàn là mèo mả gà đồng, nào có người khí chất như này. Tôi nghi ngờ nhìn đối phương, cảm thấy tâm trạng rất kì cục. Chẳng lẽ đây là ….của y? Có phải Vương Nhâm đã đoán được vậy không?
Lúc này Từ Chinh không quan tâm đến tôi mấy, thậm chí rất xa cách khách sao. Y không để Vương Nhâm nắm lấy cơ hội, cũng chẳng giới thiệu người kia luôn, tự nói: “Các cậu định xem phim gì?”
Vương Nhâm cướp lời: “Vẫn chưa quyết định được. Hay là hai người xem phim gì thì chúng tôi xem phim ấy luôn.”
Từ Chinh cười nói: “Được đấy.” cũng không thèm hỏi ý kiến bạn mình, tuy nhiên có vẻ đối phương không ngại lắm.
Hình như người nọ đã quyết định xem một bộ phim hoạt hình. Tôi lại không có hứng thú với phim dành cho trẻ con, ngược lại đây là thể loại yêu thích của Vương Nhâm. Lúc này tôi cũng không thể từ chối được nên đành phải vào phòng chiếu phim luôn. Mua bốn vé xem phim, dựa theo số thứ tự thì cả bốn người đều ngồi gần nhau, tiếp tục mua nước bỏng ở quầy bán hàng sau đó mới vào phòng. Không biết lúc cầm vé loạn lạc làm sao mà tôi và Vương Nhâm ngồi hai bên, hai người kia ngồi chính giữa, nhiều người đã ngồi rồi cho nên khi ngồi xuống cũng không tiện đổi chỗ nữa.
Tất nhiên không phải tôi bắt buộc phải ngồi bên cạnh Vương Nhâm, tuy nhiên không thể bên tay trái tôi là Từ Chinh được. Phim đã bắt đầu chiếu, vốn không mấy hứng thú nên tôi càng không chuyên tâm. Tôi cố gắng không liếc sang người bên cạnh nhưng không cách nào không chú ý được, Từ Chinh và bạn y vẫn luôn ghé sát đầu nhau thì thầm to nhỏ.Bọn họ nói chuyện không to lắm nên không gây nhiều sự chú ý, tất nhiên sẽ không ai phải kháng nghị, những người còn lại dường như đều tập trung xem phim thôi.
Tôi không nhịn nổi phải lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ đã chín giờ kém rồi,vậy là mới vào chưa đến nửa giờ mà tôi đã đứng ngồi không yên rồi, tôi hơi khát cho nên đành tìm nước uống. Chai nước đặt trên tay vịn bên ghế, tôi vừa vươn tay lên muốn cầm lấy thì đột nhiên một cánh tay đặt lên tay tôi. Tôi giật mình, không dám có hành động gì lớn.
Bàn tay kia hơi thô ráp, nhẹ nhàng vuốt ve lấy ngón tay tôi, rồi dịch chuyển ngón tay xuống dưới, gãi gãi lòng bàn tay. Không thể hình dung được cảm giác đó thế nào, tựa như đang thuần hóa, cả người bị kích động như có một luồng điện chạy qua, càng ngồi không yên.
Đột nhiên phim chuyển cảnh, toàn bộ màn hình đều sáng rựa lên, cho dù người phía sau không thấy nhưng người bên cạnh chắc chắn sẽ rõ, tôi lập tức rút tay về. Sau đó phía trước lại rơi vào cảnh u ám, vậy mà tôi không dám cầm chai nước lên uống nữa.
Cầm cự được đến lúc hết phim, phim vừa tan tôi lập tức nói phải đi nhà vệ sinh, không thèm chờ Vương Nhâm và hai người kia đáp lại, chân cứ thế bước phăng phăng. Tôi vừa đi đến hành lang thì điện thoại đột nhiên rung lên, tôi lập tức móc nó ra xem, thì ra là Phương Vi Chu gọi. Tôi ấn nhận điện, vừa mới bắt đầu thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau bấm nút tắt. Tôi lại bị dọa giật mình, còn chưa kịp phản ứng, bàn tay kia đã túm lấy tôi rồi ấn vào một góc không ai chú ý. Tôi suýt chút nữa hét to, nhưng ngay tức thì lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Tôi giãy dụa, cuối cùng chuyển sang tư thế đối mặt với Từ Chinh. Tôi lập tức quan sát xung quanh, sau đó lạnh lùng thốt lên: “Anh làm gì vậy?”
Khóe miệng Từ Chinh nhếch lên, ánh mắt lại trầm xuống. Y lập tức ôm lấy tôi, một tay giữ chặt cái gáy, cúi đầu hôn lên môi tôi. Thoáng chốc tôi cứng đờ hết người, đầu lưỡi nóng bỏng kia vẫn còn đặt trên môi tôi. Tôi cố gắng đẩy y ra, tuy nhiên một bàn tay đặt bên hông tôi vẫn nắm rất chắc, nhất thời không cách nào thoát ra được. Tôi trợn mắt nhìn hắn, y cũng nhìn lại tôi.
Tôi dần dần thả lỏng toàn thân, nhờ vậy đầu lưỡi y lại được dịp tiến sâu vào miệng tôi.
Chỉ là một phút giây hiện tại nhưng lại có ảo giác đây chính là cả đời. Đang công khai giữa bàn dân thiên hạ, vậy mà không hề sợ hãi, chỉ còn kích thích tuột độ. Cả người cứ vậy mềm nhũn muốn khuỵa xuống, không hề nghĩ được gì nữa, cả đầu trống rỗng mờ mịt, toàn bộ lo lắng ưu phiền cứ thế bị đẩy ra hết.
Rốt cuộc Từ Chinh cũng tha cho đôi môi của tôi. Y nhìn tôi, hơi thở nóng bỏng phà vào người. Tôi lấy lại sức, đấm thẳng một cú vào bụng y, mặt y ngay lập tức biến sắc, khổ sở cúi gập người lai. Tôi thoát ra khỏi y.
Tôi cắn chặt răng, cũng phun ra được vài câu: “Anh điên rồi à? Đây là chỗ nào….đây là bên ngoài đấy, anh không thèm nhìn hoàn cảnh chút nào sao!”
Sắc mặt Từ Chinh vẫn chưa khá lên, vậy mà vẫn còn sức kéo tay tôi tại. Tôi giãy ra, y cũng bất động luôn, chỉ nói: “Không thấy.”
Tôi nhịn xuống, chỉ nói một câu: “Anh muốn điên ấy thì điên một mình thôi.”
Từ Chinh lại kéo tôi lại lần nữa: “Tiêu Ngư, em không hỏi tôi người đó là ai à?”
Tôi nhếch mi lên: “Tại sao tôi phải hỏi?”
Ấy vậy mà Từ Chinh chỉ cười: “Vậy bộ mặt oán phụ vừa rồi là để cho ai xem đấy? Em chưa bao giờ yên tĩnh được vậy mà.”
Tôi không thấy y nói đứng, cơ mà trong lòng vẫn hơi lúng tứng vì suy nghĩ bị chọc thủng. Tôi nhếch miệng lên: “Giờ mới biết anh cũng có thể làm người tốt đấy.”
“Cậu ấy là bạn trai anh.” Lúc tôi rời đi, Từ Chinh đột nhiên nói.
Tôi dừng lại, à phải nói là đứng sững lại, không thấy kích động lắm, song có một vài suy nghĩ mơ hồ thoáng qua, tuy nhiên đã bị dập tắt luôn. Không ngờ được Từ Chinh lại tự mình nói cho tôi biết sự thật đấy. Tôi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh khác thường của y mà chợt thấy tức giận, tôi nói: “Anh nói chuyện này với tôi làm gì vậy? Bây giờ anh đứng chỗ này làm quái gì?”
Từ Chinh đi về phía tôi: “Em tức giận cái gì chứ Tiêu Ngư? Tôi đã bỏ cậu ta để đi tìm em, em thấy tôi làm vậy có đúng không?”
Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Chẳng lẽ anh nghĩ mình làm như vậy là đúng?”
Từ Chinh cười một cái, giọng châm chọc: “Em có nghĩ là đúng như tôi không?”
Tôi cứng đờ, ngậm chặt miệng lại. Từ Chinh nhìn về hướng tôi, nói là dắt nhưng đúng hơn là cầm tay, y nói: “Nhìn em tức giận tôi thật vui vẻ, cuối cùng em cũng có chút lương tâm rồi.”
Tôi nhìn lại y, nhịn không nổi bèn nói: “Anh có chắc mình không bị bệnh không?”
Từ Chinh mỉm cười với tôi, y ôm chầm lấy tôi, khiến tôi không thể nào thoát ra được: “Tôi nghĩ rồi, hình như tôi thích em rồi thì phải.”