Hôm nay trời không mưa, sắc trời không tồi, đại tiệc thịt nướng được tổ chức tại vườn hoa. Chúng tôi không được coi là đến sớm, đến trước đã có cặp vợ chồng mang theo con rồi, bọn nhỏ đang chơi đùa, cha mẹ chúng thì bận trông coi nên không tiện hỗ trợ. Trịnh Thải Phỉ cũng không để ý, vừa đáp lời, vừa chỉ huy Phan Minh Kỳ làm việc, nhìn thấy chúng tôi xuất hiện, bọn họ lập tức phất tay ý chỉ đến hướng này. Phan Minh Kỳ liếc mắt một cái rồi tiếp tục làm việc của mình, Phương Vi Chu mang theo tôi gia nhập liên đoàn lao động.
Lửa vừa được nhóm lên, lại có hai người nữa đến, tôi nghe được có người gọi Lâm Thuật Vấn, bèn dừng lại ngước mặt lên nhìn, ngoại hình rất ổn, dáng vẻ tao nhã thanh lịch. Hắn chào hỏi với Phương Vi Chu, hai người đang cùng chào hỏi mấy người khác, nói chuyện vô cùng ăn ý với nhau.
Phan Minh Kỳ bưng mấy thùng bia đến, bọn họ bắt đầu uống với nhau, không có tâm trạng mà đi trông coi cái lò thịt đang nướng nữa. Trịnh Thải Phỉ với bà xã của mấy người nén giận, vẫn cố gắng nướng chín thịt. Trẻ con đang chơi ở chỗ khác, cười đùa vô cùng vui vẻ, ồn ào hết một góc. Sắc trời càng thêm rực rỡ, phong cảnh mới mẻ, xa xa có từng đám mây nhè nhẹ lững lờ trôi đường chân trời, thật là một khung cảnh xinh đẹp.
Có mấy vị phu nhân lấy rượu cho tôi, khách sáo nói vào câu rồi chạy theo bọn trẻ con, còn mỗi Trịnh Thải Phỉ vừa lật thịt vừa tiếp đón tôi.
“Nhìn bọn họ đi, mỗi lần tụ họp đều mải nói chuyện với nhau quên luôn vợ con.” Trịnh Thải Phỉ nói, hai vị phu nhân nghe xong cũng cười rộ lên.
Tôi cũng cười rồi vội giúp: “Để tôi làm cho, phu nhân cứ đi theo mấy người đó đi.”
Trịnh Thải Phỉ cười nói: “Không được, cậu mới đi chơi đi. Tôi đang muốn nói với Phương Vi Chu, sao lại để cậu ở trong này chứ.”
Tôi không nói chuyện, chỉ cười cười.
Có người lại đây nói chuyện: “Mấy chị dâu khỏe nha.”
Trịnh Thải Phỉ cùng mấy vị phu nhân vội lại, nụ cười trên môi cô không giảm, bước lên ôm một cái: “Thuật Vấn! Đã lâu không gặp anh rồi!”
Tôi không khỏi nhìn lại, người đàn ông kia đang ân cần hỏi thăm hội chị em. Tôi đối mặt với hắn, song hắn cũng không tỏ vẻ gì, trên mặt vẫn là nét cười, không có gì là lạ hết. Tất nhiên sẽ không lạ rồi, sau khi hắn ra nước ngoài mới biết tôi, chúng tôi không gọi là quá quen nhau.
Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi sự chán nản nữa, thả đồ dùng trong tay xuống rồi đi đến một góc khác của khu vườn. Điện thoại trong túi rung lên, tôi bèn lấy ra xem.
Là Tiểu Binh hỏi tôi và Vương Nhâm có chuyện gì vậy. Tôi chưa vội trả lời. Với Vương Nhâm, đương nhiên là giận rồi, nhưng tình cảm nhiều năm không phải là giả, dù sao cũng không thể tuyệt giao được. Cho dù gã làm vậy với tôi là không đúng.
Tôi đứng lên, nhìn phong cảnh hiển hiện trước mắt mình. Nơi này vị thế hơi cao, nhìn xuống có thể thấy rừng cây, đường nhựa uốn lượn xen lẫn bên sườn núi, thỉnh thoảng cũng có xe đi qua, còi vang lên ầm ỹ. Tôi đúng đó thật lâu, không hề muốn làm gì.
Đột nhiên vang lên tiếng bước chân từ phía sau, tôi quay đầu lại, thì ra là Phương Vi Chu, hắn cũng nhìn rôi rồi rảo bước đến bên cạnh.
Hắn nói: “Nhà chỗ này đúng là nên mua.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.” lại nói: “Đều là nhà riêng, không ngờ khoảng cách giữa các nhà hơi xa, lỡ may có chuyện gì sẽ không kịp ứng phó.”
Phương Vi Chu cười cười: “Ở một nơi thế này thì anh chỉ mong không có hàng xóm quấy rầy thôi.”
Khó trách Phan Minh Kỳ mua nhà ở chỗ này, là người như hắn, làm hàng xóm nhất định rất khó khăn, song tôi sẽ không nói những câu này, chỉ nói: “Ở đây đi đâu cũng không tiện.”
Lại nghe Phương Vi Chu nói: “Nhưng anh thực sự muốn ở đây.”
Tôi ngừng lại, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Thật sao?”
Phương Vi Chu nhìn tôi nói: “Chỉ có điều giá nhà quá cao, không mua nổi.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu anh thực sự muốn mua thì cũng phải vấn đề.” Không cần đến tiền của hắn, còn có cha mẹ hắn nữa mà, hoặc là bác hắn….bọn họ nhất định rất vui vẻ thực hiện nguyện vọng của hắn.
Chỉ cần hắn có thể thỏa mãn nguyện vọng của họ, tôi nghĩ, nơi đó sẽ không có mặt tôi đâu.
Tôi đột nhiên thấy chán nản, tôi nhìn xa xăm, ở một nơi nào đó, Lâm Thuật Vấn đang nói chuyện cùng một người khác. Tôi nói: “Em nhớ hắn đã ra nước ngoài lâu rồi nhỉ.”
Phương Vi Chu cũng xoay người lại, tôi chỉ thấy hắn gật đầu đáp lời. Đột nhiên hắn lấy trong túi ra vật gì đó, thì ra là thuốc lá, tôi thật sự không ngờ đâu.
Hắn đã lâu lắm rồi không hút thuốc, ban đầu tôi nghĩ hắn kiêng nhưng hắn bảo không hút. Mà đúng ở nhà hắn chưa bao giờ hút.
Phương Vi Chu lấy ra một điếu thuốc, chỉ cầm ở tay. Hắn nhìn tôi, vẫn chưa bật lửa châm thuốc.
Tôi cứ nghĩ hắn không mang bật lửa theo người: “Vừa nãy mới thấy một cái, có muốn em đi lấy cho không?”
Phương Vi Chu mới nói: “Không cần đâu, anh có.” Xong đó liền lấy ra. Hắn bắt đầu hút thuốc, ánh mắt hơi im đìm, im lặng một lát rồi hỏi: “Người hôm qua ở quán cà phê ấy…hình như tên Từ Chinh? Anh còn nghĩ hai người không quen nhau.”
Điều tôi không muốn nghe nhất đã đến, tôi cứng đờ người, lập tức chấn động vì hắn còn nhớ được tên Từ Chinh, tim run lên bần bật. Không ngờ được hắn lại hỏi lúc này…tôi cảm thấy thật khó để nói chuyện, tim đập rất nhanh, phảng phất như có một luồng điện chạy từ mặt xuống toàn thân. Mặc dù có gió, nhưng trong thời gian ngắn vậy lưng tôi toàn mồ hôi lạnh.
Tôi cật lực hồi phục bình tĩnh, mở miệng: “À, cũng không hẳn là không biết, đã từng gặp qua nhưng không quen lắm. Hôm qua vừa hay gặp nhau cho nên hàn huyên vài câu, sau đó tìm chỗ ngồi nói chuyện thôi.”
Phương Vi Chu không nhìn tôi nói, hắn chỉ chậm rãi hút thuốc, rồi gật đầu, đột nhiên liếc mắt nhìn tôi, hắn nói: “Thì ra là thế.”
Tôi kéo giãn miệng, miễn cưỡng tạo nên một nụ cười: “Vậy đó.” Lại ngại không đủ còn nói thêm: “Nếu không sao không gọi điện mà phải đi ra ngoài gặp riêng chứ.”
Phương Vi Chu lạnh nhạt đáp lại, hình như hắn cũng mất hứng thú với chủ đề này. Thuốc trên tay hắn sắp cháy hết rồi, còn còn chừa lại phần đầu mút, hắn nhanh chóng vứt đi, nói với tôi: “Lâu lắm rồi không hút, hút chẳng ra sao.”
Sau đó vượt qua được bữa tiệc như thế nào, chấm dứt lúc nào, tất cả đều trôi qua trong mơ hồ, cười nói gì cũng không rõ nữa. Tuy nhiên tôi biết, bởi vì lời xác nhận hôm nay của Phương Vi Chu mà trái tim vốn đang do dự của tôi cuối cùng cũng có quyết định, tôi không thể gặp lại Từ Chinh nữa. Tôi mở điện thoại ra, tìm đến dãy số của y, quyết định xóa đi, trước đó còn nhắn một tin cho y nữa, nhất định phải tách ra.
Làm xong chuyện đó tôi mới có thể cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên nghe được tiếng mở cửa phòng tắm, đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên, giống như một thói quen, toàn bộ tâm trí lại treo lên. Tôi thoáng nhìn qua màn hình, đó là một dãy số không tên, ấn nút tắt, lập tức ném điện thoại đi, nhặt đại một cuốn tạp chí trên bàn trà trong phòng khách lên rồi đi về phòng ngủ.
Đúng lúc Phương Vi Chu bước ra khỏi phòng tắm, hắn chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, toàn thân vẫn đang đẫm nước nóng, hơi bốc khói mờ.
Hắn nhìn về phía tôi: “Chưa ngủ à?”
Tôi thấp giọng đáp lại, vẫn ngồi yên đọc tạp chí trên giường. Phương Vi Chu đi đến phòng quần áo sau phòng ngủ, hắn có thói quen trước khi đi ngủ phải chuẩn bị chu đáo quần áo, cà vạt cho ngày mai, đến sáng chỉ cần mang vào là được. Hắn cũng sẽ giúp tôi chuẩn bị, nhưng không phải lúc nào tôi cũng mặc chúng. Không phải vì hắn phối đồ xấu, mà là mỗi khi tôi mặc quần áo hắn mua cho đều có một cảm giác rất phức tạp. truyện kiếm hiệp hay
Khi Phương Vi Chu đi ra khỏi phòng quần áo, thì hắn đã thay đồ ngủ. Hắn tắt đèn lớn, rúc người vào phía bên giường, nhìn thoáng qua rồi nói: “Ngủ đi.”
Tôi đặt tạp chí sang một bên rồi nằm xuống: “Ừm.”
Phương Vi Chu đặt tay lên nút đèn bàn, đột nhiên hắn hỏi: “Điện thoại em không ở đây à?”
Tôi khựng lại, giả vờ mệt mỏi, trở mình: “Có lẽ quên ở phòng khách rồi, thôi quên đi, kệ nó.”
Phương Vi Chu không nói chuyện, lần này thực sự tắt đèn
Cứ vậy mà ngủ. Hôm sau ngủ dậy, sửa soạn rồi ra ngoài, theo thường lệ là bữa sáng của tôi gồm trứng luộc nước trà, một ly cà phê, hai mảnh bánh mỳ nướng. Phương Vi Chu ăn mặc tinh tươm, đang ngồi trước bàn uống cà phê. Hắn biết tôi đến rồi, vẫn không lên tiếng như thường lệ, mắt hắn vẫn dán chặt vào tờ báo.
Tôi thắt cà vạt lại, đi đến nơi, ngồi vào một chiếc ghế dựa. Tôi cầm quả trứng luộc nước trà đã lạnh lên, đập nhẹ vào ly cà phê. Quả trứng trắng xuất hiện một vết rạn nhưng vẫn rất chắc, cần dùng sức tách nó ra, bên trong là lòng trắng trứng trơn bóng, không hề bị rách chút nào. Tôi nhìn nó một lát rồi há miệng cắn một miếng to.
Phương Vi Chu đã uống xong ly cà phê của hắn. Sáng đầu tuần sẽ có cuộc hợp thường kỳ, bình thường chúng tôi cũng không hay đi ra ngoài cùng nhau. Hắn đứng dậy mặc áo khoác vào, hôn nhẹ lên trán tôi một cái.
“Đi trước đây.”
Tôi gật đầu: “Ừm.”
Phương Vi Chu đứng thẳng người dậy, nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, điện thoại em đúng là quên ở phòng khách, sáng nay anh thấy đã hết pin rồi nên giúp em sạc, ra ngoài đừng quên đấy.”
Tôi suýt chút thì nhảy dựng lên, đương nhiên vẫn cố gắng ngồi yên tại chỗ, cười nhẹ một cái rồi nói: “Ồ, càm ơn anh, em sẽ nhớ lấy.”
Phương Vi Chu ra ngoài rồi, tôi vẫn ngồi im cắn bánh mỳ, mờ hồ có thể nghe thấy tiếng hắn lấy chìa khóa, tiếng thay giày, rồi tiếp theo sẽ là đóng cửa. Rầm một cái, hắn đã đi ra ngoài. Tôi nhất thời không chịu đựng nổi áp lực, lập tức ngả lưng vào lưng ghế.
Tôi lập tức đứng lên, vội vàng chạy đến phòng khách. Điện thoại đang được sạc bên cạnh ổ cắm TV, tôi cầm lên xem, thoáng chốc cảm thấy mình đúng là sợ bóng sợ gió, quên mất hôm trước tôi đã cài mật khẩu, hơn nữa Phương Vi Chu cũng sẽ không làm mấy chuyện đó đâu. Tôi mở máy ra, cũng máy chưa có tin nhắn đến.