“Tiếng nói chuyện sao lại nhỏ như vậy? Em vẫn còn ở chỗ Cố tổng à?” Hạng Chương nghi ngờ hỏi.
“Không, em đã đi rồi.” Tôi trả lời.
Hạng Chương dừng một giây, như thể oán giận: “Sao lại đi nhanh như vậy? Em là thư ký đời sống cho Cố tổng, không phải nên quan tâm đến đời sống của Cố tổng sao? Đi nhanh như vậy, có được không đấy?”
Trong ống nghe, ngoại trừ tiếng của Hạng Chương, mơ hồ có thể nghe thấy giọng của Kiều Kha Nguyên, dường như đang hỏi Hạng Chương muốn ăn gì.
Trong lòng tôi bỗng nhiên bùng lên một cơn lửa giận: “Sao nào? Em về nhà sớm cũng không được sao? Lẽ nào anh muốn em ở lại chỗ Cố tổng hả? Hạng Chương, em là vợ anh đó!”
“Phụt…”
Lương Hảo Ly đang lái xe đột nhiên bật cười, tôi mới ý thức tới việc trong xe không chỉ có một mình tôi, không khỏi quýnh lên.
Hạng Chương cầm ống nghe cũng đang cười: “Kha Kha, em nói nhăng nói cuội gì đấy, anh chẳng qua là cảm thấy em nên làm cho tốt chức vụ của mình mà thôi, bỏ đi, em về nhà đi, anh làm xong sẽ về.”
Lấy lại tinh thần, tôi hơi ngượng ngùng trộm nhìn thoáng qua Lương Hảo Ly.
Tôi vừa mới nói thẳng ra như vậy, cô ấy có hoài nghi gì không?
Đúng lúc Lương Hảo Ly cũng đang nhìn tôi, lập tức bắt được ánh mắt tôi nhìn lén cô ấy.
“Phụt…” Cô ấy lại bật cười.
Tôi hơi khó hiểu: “Cô cười cái gì?”
“Cười cô vừa mới nói câu kia thôi.” Lương Hảo Ly ho nhẹ một tiếng, nghe vẻ nín cười lại không nhịn được muốn cười.
“Tôi vừa mới nói câu kia thì có vấn đề gì sao?” Tôi nhíu mày, đó là chuyện tôi lo lắng nhất.
Tôi rất sợ có một ngày Cố Thanh Thiên không bắt tôi ở qua đêm thì không chịu, mà đến lúc Hạng Chương truy hỏi thì tôi nên làm gì bây giờ.
Đúng đến lúc đèn đường chuyển sang màu đỏ, Lương Hảo Ly dừng xe, quay đầu nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, nói sao nhỉ… Cô bình thường không soi gương sao? Cái bộ dạng này của cô… E hèm, Cố tổng thực sự coi thường cô đấy.”
Nói rồi cô ta lật tấm lót che nắng trong xe, để tôi nhìn vào gương trang điểm, ý bảo tôi tự nhìn mình.
Tôi nhìn vào gương, người phụ nữ trong gương có sắc mặt tái xanh, vành mắt đen dày tựa như gấu mèo, da thì thô ráp kinh khủng.
Ông trời ơi, hai ngày nay tâm sự nặng nề, tôi căn bản không còn lòng dạ nào mà ngắm nghía lại mình, sao lại biến thành như vậy?
Tôi lật tấm che nắng lại, không muốn nhìn nữa.
Lương Hảo Ly cho xe chạy, khẽ cười nói: “Hạng Chương sẽ không hoài nghi cô, kể cả việc cô nói như vậy, cũng là một cách cho thấy sự tin tưởng, cho nên đừng tức nữa.”
“Kỳ thực… Thay vì để ý Kiều Kha Nguyên, chi bằng cô tự thay đổi mình, thay đổi phong cách ăn mặc của cô, học trang điểm vân vân, phụ nữ mà, cứ phải sống tinh tế một chút mới tốt, đàn ông mới không nỡ buông tay cô.”
Lời nói của Lương Hảo Ly khiến tôi đứng ngồi không yên: “Thư ký Lương, tôi không để ý…”
“Đồng Kha Kha, cô có biết cô căn bản không biết nói dối không, ánh mắt cô nhìn Kiều Kha Nguyên và Hạng Chương trong thang máy đã nói lên tất cả.”
“Hơn nữa, Kiều Kha Nguyên đẹp hơn cô, đàn ông có động lòng cũng là chuyện khó tránh khỏi, chứ đừng nhắc tới là cả ngày sớm chiều chung đụng như vậy…”
Lương Hảo Ly lải nhải một hồi, tôi căn bản không nghe lọt.
Thì ra chuyện này đều rõ ràng như vậy sao? Các đồng nghiệp rốt cuộc đã biết gì rồi?
Vợ luôn là người cuối cùng trên toàn thế giới biết chồng mình lạc lối, những lời này là chân lý sao? Là đang nói tới tôi sao?
Tôi mím môi thật chặt, tay không khống chế được run rẩy, phải dùng lực cầm lấy túi xách mới có thể làm cho tay không còn run mạnh như vậy nữa.
“Phụt… Cô nhìn cô đi, lại nữa rồi.” Lương Hảo Ly quay đầu liếc mắt nhìn tôi rồi lại quay đi: “Tôi chỉ thuận miệng nói, nhân phẩm của phó phòng Hạng vẫn rất đáng tin.”
Tôi hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng gượng cười nói: “Đúng vậy, tôi và Hạng Chương đã nhiều năm như vậy, nhân phẩm của anh ấy tôi tin được.”
“Vậy cô còn phiền muộn cái gì, còn nói mình thành khó coi như vậy, qua đêm tại nhà Cố tổng? Thật uổng công vậy mà cô cũng nói ra được…” Lương Hảo Ly cười nói.
Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, cô ấy nói không đúng, toàn thế giới người biết nói dối nhất là tôi.
Nếu không, tôi ở nhà Cố Thanh Thiên mấy ngày liền, vì sao mọi người đều không biết?
Không! Không đúng! Người biết nói dối nhất là Cố Thanh Thiên mới đúng.
Tất cả mọi người nói anh sẽ không coi trọng tôi, nhưng bây giờ rõ ràng chính là anh quấn lấy tôi không buông mà.
Thế giới này thật dối trá, chúng ta ở dưới lớp mặt nạ như thế nào, mọi người căn bản đều không biết!
Lương Hảo Ly đưa tôi về nhà, tôi cảm ơn cô ấy một tiếng rồi lên lầu.
Vừa vào cửa tôi đã ngã xuống giường.
Quá mệt mỏi, tôi muốn ngủ.
Nhưng nhớ đến Hạng Chương đang ở cùng Kiều Kha Nguyên, tôi lại trằn trọc trở mình căn bản không ngủ được.
Tròng mắt vừa khô vừa đau, giống như là muốn nứt ra vậy, nhưng kiểu gì cũng nhắm mắt nổi.
Vừa nhắm mắt, trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên ở chung với nhau.
Con mắt đau nhức, đầu cũng đau nhức, buồn nôn, muốn ói.
Chạy đến phòng tắm nôn khan một trận trước bồn cầu, cái gì cũng không nôn ra được.
Tôi ôm chăn lúc nằm, lúc ngồi, chỗ nào cũng khó chịu, cảm giác như mình sắp chết.
Cũng không biết chịu đựng bao lâu, rốt cuộc nghe được tiếng Hạng Chương vào cửa.
Tôi nắm điện thoại di động liếc nhìn, đã là nửa đêm mười hai giờ rồi.
Ăn cơm tối mà ăn đến tối muộn như vậy sao?
Tôi nhét điện thoại di động vào gối đầu phía dưới, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tôi nghe thấy Hạng Chương rón rén tiến đến, mang theo mùi rượu nồng nặc.
Hẳn là hắn đang mở tủ quần áo lấy đồ, lại rón rén đi ra ngoài, chốc lát sau trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Muốn rửa trôi dấu vết lưu lại của Kiều Kha Nguyên trên người hắn sao? Tôi đang suy nghĩ trong lòng, cảm thấy đầu đang nổi lên từng sợi gân cuồn cuộn, đầu đau như sắp nứt ra.
Tiếng nước ngừng, Hạng Chương khẽ khàng đi tới, nằm xuống bên cạnh tôi.
Tôi mở con mắt khô khốc ra nhìn chằm chằm bóng tối.
Tối nay hắn “ăn no” rồi trở về, chắc sẽ không đi gọi video nữa ha?
Việc hiện tại tôi phải làm là nhắm mắt lại ngủ, tôi tự nói với mình vậy, nhưng căn bản không ngủ được, cho dù tôi cố gắng nhắm mắt lại, cũng không ngủ được.
Thao thức không biết bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy Hạng Chương gọi tôi.
“Kha Kha?”
Trong lòng tôi run lên, lập tức tỉnh táo, nhắm mắt lại không lên tiếng.
Lại một lát sau, Hạng Chương rón rén xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.
Tôi ngừng thở, đợi trong chốc lát mới móc điện thoại di động ra nhìn thử, hơn một giờ sáng…
Lẽ nào ngay cả xa nhau một hai tiếng cũng không chịu được sao?
Trong mắt khô ráp, không biết là muốn khóc hay muốn cười.
Tôi đứng lên, chân trần đi tới trước cửa phòng ngủ.
Mở cửa, vừa lúc nghe thấy Hạng Chương nói: “Đúng vậy, nhớ em.”
Tôi cầm lấy chốt cửa, toàn thân run lên.
Càng thêm đau đầu, tôi ôm đầu, tựa trên khung cửa, nhìn Hạng Chương ở trước máy vi tính.
Hắn mở đèn bàn ra, đeo tai nghe, ngồi đưa lưng về phía tôi, giọng nói mềm mại như nước.
“Anh cũng muốn ở cùng em, nhưng bây giờ tình hình không cho phép mà.”
“Em cũng biết đấy, anh kết hôn rồi…”
“Em yên tâm, cho tới bây giờ anh vẫn không chạm vào cô ta.”
Bên tai truyền đến giọng Hạng Chương, còn cả tiếng ong ong ong, tôi run rẩy nhanh chóng lấy tay bịt miệng lại.
Tại sao phải nói mấy điều này với người khác, tại sao phải làm nhục tôi như vậy?
“Nhớ anh không? Nhớ như thế nào?”
“Em nói xem…”
“Cởi cho anh xem, để anh nhìn thử xem em muốn anh nhiều bao nhiêu…”
Hạng Chương nói càng ngày càng khó nghe, tôi tựa như mộng du đi về giường, lại tựa như mộng du đi tới cửa.
“Em yêu, nhìn thấy không? Thấy anh muốn em nhiều như thế nào chưa?”
“Em yêu, liếm cho anh, anh muốn em liếm cho anh…”
“Ôi, em yêu, em yêu…”
Tôi không nghe nổi nữa, chợt xông ra ấn công tắc.
Ngọn đèn sáng trưng cả phòng.
Hạng Chương bị kinh động, lập tức rút bỏ máy vi tính, kéo tai nghe xuống đứng dậy.
Trong thời khắc hắn xoay người kia, tôi nhìn thấy cái thứ xấu xí kia, dựng thẳng trong quần ra.
Hắn không phải bị bất lực, hắn chỉ là bất lực với tôi!
“Kha Kha, sao em…”
Hắn kinh hoảng chỉnh sửa lại quần áo, che lại nửa người dưới kinh tởm của mình.
Nước mắt làm mờ tầm mắt, tôi không nhìn rõ hắn, tôi biết tôi đã bất chấp tất cả.
Tôi xông tới, ngăn chặn tay hắn, nhìn hắn chằm chằm, quỳ xuống trước mặt hắn…
“Kha Kha, em làm gì vậy? Đồng Kha Kha!”
Lúc tay của tôi túm được hắn, Hạng Chương hét to.
Tôi rơi lệ đầy mặt mà nhìn hắn: “Anh thích có người liếm, anh nói cho em biết, em cũng có thể.”
“Em có thể, em biết liếm, em sẽ khiến anh thoải mái…”
Tôi vừa kêu khóc, vừa đụng môi lên.
Lúc sắp đụng tới hắn, trên đầu tôi đột nhiên đau nhức không gì sánh được.
Là Hạng Chương, tóm được tóc của tôi, dùng sức kéo về phía sau, dường như muốn kéo cả da đầu của tôi xuống.
“Hạng Chương…”
Tôi bị ép ngửa ra sau, ngửa đầu nhìn Hạng Chương, vẻ mặt hắn đầy ghê tởm, là dáng vẻ cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy.
“Đồng Kha Kha, sao cô hèn như vậy chứ!”
Hắn cắn răng nghiến lợi nói, hung hăng quăng cho tôi một cái tát.
Hắn đánh rất mạnh, tôi như nổ đom đóm mắt, không chịu nổi té trên mặt đất.
Không để ý tới đau đớn, tôi bò dậy quỳ ập về phía hắn.
“Hạng Chương, anh nhìn em đi, em là vợ anh mà. Anh muốn gì em cũng có thể cho anh, em đều có thể!”
Tôi như phát điên xé rách quần của hắn, muốn bắt được hắn, nhưng đổi lại là một cái tát càng thêm dùng sức của hắn.
Tôi bị đánh cho hoa mắt chóng mặt, trước mắt hoàn toàn biến thành màu đen, tôi không phân rõ phương hướng nhưng vẫn cố sức muốn bắt được hắn.
“Hạng Chương, em… em liếm cho anh… Em cam đoan em sẽ làm giỏi hơn người khác! Giỏi hơn gấp trăm lần! Không! Gấp một vạn lần! Anh để cho em thử đi, anh để cho em thử đi…”
Tôi kêu khóc vươn tay về hướng hắn, nhưng ngay cả ống quần hắn cũng không cho tôi đụng tới.
“Câm miệng! Đồng Kha Kha, lúc nào thì em thay đổi thành như vậy hả? Em nghe xem em nói gì đấy hả, em thực sự thật đáng ghê tởm!”
Hắn đá một cước vào bả vai tôi, đau nhức kéo tới, mắt tôi tối sầm lại không biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại, tôi nằm trên giường, trong lồng ngực khó chịu, cảm giác được hai đùi phía dưới chăn đang trần truồng, giữa hai chân ướt sũng, dính nhớp ngượng ngùng.
Hạng Chương thấy tôi tỉnh, buông tôi ra, từ trên người tôi lật qua, nằm một bên thở gấp.
Tôi có chút mờ mịt.
“Đồng Kha Kha, em muốn thì anh cho rồi, thỏa mãn chưa!” Hạng Chương nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi theo bản năng nhìn về phía hắn, nương theo tia sang nơi phòng khách, nhìn bóng lưng mặc quần áo chỉnh tề của hắn.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cái gì mà tôi muốn thì hắn cho?
Tôi đưa tay ra mở đèn, đứng dậy, vén chăn lên.
Quần lót và quần ngủ không biết lúc nào đã tuột đến mắt cá chân, bắp đùi có thứ dịch nhầy nhụa nhớp nháp, đã biết từ Cố Thanh Thiên, tôi đương nhiên biết đó là cái gì, trong dạ dày cuộn lên một hồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!