Rốt cuộc tôi cũng không đi nổi, bởi vì đợi đến lúc Cố Thanh Thiên hài lòng mà ngủ đã qua thời gian máy bay cất cánh từ lâu.
“Đồng Kha Kha, tôi nghĩ cô đã lầm một chuyện, giữa chúng ta, tôi là người quyết định! Tôi nói cho cô đi cô mới có thể đi, biết chưa?” Trước khi ngủ anh nói vậy với tôi.
Tôi ngồi thu lu ở góc giường, nhìn anh ngủ say, không dám có suy nghĩ tự ý bỏ đi nữa.
Sửa sang lại quần áo, tôi dặt dẹo đi vào phòng tắm, rửa tay mười mấy lần, chà thêm mười mấy lần nữa vẫn cảm thấy khó nhịn sự buồn nôn.
Tôi trong gương, sắc mặt tái nhợt, hai má lại đỏ ửng khác thường.
Tôi dùng nước lạnh vỗ mạnh vào mặt mình, trầm mặc nghĩ, lẽ nào đàn ông đều thích phụ nữ chủ động như vậy? Hạng Chương cũng thích ư?
Lau sạch mặt và tay, tôi tắt đèn ra khỏi phòng tắm.
Toàn bộ đèn trong phòng đều đã tắt, tôi lặng yên đi xuyên qua phòng đến phòng khách.
Đèn báo của di động đang nhấp nháy, tôi cầm di động lên, co rúc người trên ghế sofa, mở ra.
“Kha Kha, bớt uống rượu, đợi em về.” Tin nhắn ngắn gọn của Hạng Chương khiến người ta cảm thấy ấm áp, phản ứng đầu tiên của tôi chính là muốn gọi lại cho hắn, nhưng nhìn qua đồng hồ lại thôi, tôi sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của hắn.
Suy nghĩ một chút, vẫn nên gửi một tin nhắn, nói cho hắn biết tôi bình an vô sự, bảo hắn không cần trả lời tin nhắn, cứ ngủ đi.
Hai tin nhắn sau đó là Trình Gia Tiên gửi tới, hỏi tôi đang làm gì, hai hôm nay thế nào rồi.
Tôi biết là cô ấy đang hỏi gì, liền trả lời: Tớ không sao.
Cô ấy gọi lại ngay.
“Đồng Kha Kha, sao giờ cậu mới trả lời, bận gì thế?” Cô ấy hỏi dồn dập.
Tôi không nhịn được cười, cô ấy chính là như vậy, nóng tính.
“Tớ đi công tác rồi, giờ đang ở Bình thị, lúc nãy di động để trong túi xách không thấy.” Tôi nhỏ giọng giải thích, sợ sẽ ồn ào đến Cố Thanh Thiên đang ngủ.
“Đi công tác? Sao gấp thế.” Trình Gia Tiên kinh ngạc nói: “Sao tiếng cậu nhỏ thế.”
“Ừm… Người khác đang ngủ, tôi sợ làm ồn đến bọn họ.” Tôi nhỏ giọng nói.
“Cậu ngủ chung phòng với đồng nghiệp à? Vậy thôi, chúng mình lên mạng chat đi.” Trình Gia Tiên lập tức cúp điện thoại.
Chỉ lát sau wechat của cô ấy lại đến: Đi công tác từ lúc nào? Hạng Chương không phát hiện gì chứ?
“Hôm sau là đi luôn, anh ấy chưa phát hiện gì cả.” Tôi trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, sau này cậu cũng phải cẩn thận một chút. Được rồi, gần đây Cố Thanh Thiên kia có còn làm phiền cậu không?”
Nhìn tin nhắn, tôi cười khổ không thôi.
Có nên nói cho cô ấy biết hiện giờ Cố Thanh Thiên đang ngủ trên giường cách tôi không xa? Hơn nữa, chẳng mấy chốc sẽ vì đơn hàng mười tỷ và vấn đề mặt mũi của anh mà bán tôi cho người khác.
Nhưng việc này quá xấu hổ, tôi không dám nói với người khác, cho dù là Trình Gia Tiên cũng không được.
Suy nghĩ một chút, tôi gửi tin cho cô ấy: “Yên tâm đi, tớ có thể ứng phó được, nếu không ứng phó được tớ sẽ tìm cậu thỉnh giáo.”
Tuy Trình Gia Tiên chưa kết hôn, không có bạn trai cố định, nhưng nhiều năm như vậy thấy cô ấy đổi đi đổi lại cũng không dưới mười người bạn trai, kinh nghiệm của cô ấy nhiều hơn tôi.
Nghĩ được như vậy, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng trả lời thật nhanh: “Đúng rồi, có chuyện muốn tham khảo cậu đây.”