Vừa đúng lúc Trình Gia Tiên, bạn thân của tôi hẹn tôi đi dạo phố, tôi lập tức quyết định hẹn gặp cô ấy ở một cửa hàng.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi cười đùa, huýt sáo một cái: “Gia Tiên, cùng tớ gặp mặt thôi mà cậu ăn mặc đẹp như vậy hả, định làm gì sao?”
“Xùy! Người nào cũng giống cậu chắc, cả ngày không mặc cây đen thì lại mặc cả cây xám! Kha Kha, cậu mới hai mươi tư tuổi mà cà ngày ăn mặc như bà già vậy, có cảm thấy thiệt thòi không?”
Tôi cúi đầu nhìn chính mình, bộ đồ màu đen toát lên sự chuyên nghiệp của tôi là do Hạng Chương giúp tôi chuẩn bị, rộng hơn cỡ của tôi một số, mặc lên người hơi rộng một chút.
Không ôm sát, không đẹp, cũng không sao, đâu có ai chú ý?
“Bạn thân của tớ ơi, cậu ghen tị sao?” Tôi bĩu môi, cố ý tỏ ra khoe khoang.
“Được lắm, Đồng Kha Kha, kết hôn rồi, có chồng rồi đúng là không tầm thường nha! Nhìn cậu như vậy mọi người sẽ tuyệt giao với cậu đó!” Gia Tiên trợn mắt một cái với tôi.
Tôi lè lưỡi, cùng cô ấy nhìn nhau cười.
Đi dạo một vòng, bước vào cửa hàng nội y, Gia Tiên vừa xem vừa trêu chọc tôi: “Kha Kha, bây giờ cậu và Hạng Chương thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Chính là chuyện ban đêm đó…” Cô ấy nhíu mày: “Cậu hiểu được mà, có phải vẫn vô vị như vậy không?”
“Gia Tiên!” Tôi vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, trên mặt ửng hồng: “Sao cậu lại nói lời như vậy ở chỗ công cộng chứ?”
“Sợ cái gì, cũng không phải kẻ trộm, đây là đề tài bình thường trong phòng the đó!” Gia Tiên bĩu môi, cướp đồ nội y màu trắng trong tay tôi, ném qua một bên: “Cậu đó, vài chục năm đều mặc kiểu dáng như này, quê không chịu được!”
Tôi đỏ mặt nói: “Sợ gì chứ? Mặc ở bên trong mà, người khác đâu có nhìn thấy.”
“Chồng cậu nhìn thấy đó! Cậu nghĩ một chút đi, nhiều năm như vậy, Hạng Chương đều nhìn một kiểu dáng giống nhau, có thể không chán ngấy sao? Nghe tớ đi, mặc cái này nè!” Vừa nói, cô ấy vừa đưa cho tôi một bộ đồ lót màu tím.
Mặt tôi càng đỏ hơn: “Không cần đâu, cái này… sao tớ mặc được…”
“Mặc ở bên trong cơ mà, sợ cái gì, chỉ có Hạng Chương nhà cậu mới có thể nhìn thấy mà thôi. Da cậu trắng, mặc màu tím này lên, tớ đảm bảo tối nay Hạng Chương nhà cậu sẽ biến thành sói cho xem!” Cô ấy cười đùa nói ra.
Thật sự sao?
Trong lòng tôi hơi dao động một chút.
Gia Tiên không hề biết tôi và Hạng Chương chưa từng làm chuyện đó, cô ấy chỉ suy đoán chúng tôi làm chuyện đó không hợp nhau lắm mà thôi.
Tuy nhiên, cô ấy nói cũng có đạo lý, có phải tôi và Hạng Chương quen nhau quá lâu, thiếu đi cảm giác mới mẻ nên mới khiến hắn không động vào tôi không?
Có lẽ giấc mộng đêm hôm qua đã tiếp thêm can đảm cho tôi, tôi khẽ cắn môi, cầm áo lót màu tím trong tay không buông ra.
Gia Tiên lộ vẻ kinh ngạc: “Chậc chậc, Kha Kha, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi! Đi thôi, cái này tớ chọn giúp cậu, coi như quà tặng cậu đi, ngày mai cậu phải hậu tạ tớ đó!”
Vừa nói, cô ấy vừa cướp lại đồ lót trên tay tôi, bảo tôi đứng tại chỗ đợi, cô ấy đi tính tiền.
Bởi vì bộ quần áo này, cả ngày tôi như người mất hồn. Sau khi chia tay Gia Tiên, tôi trở về nhà, mở túi ra, phát hiện bên trong trừ đồ nội y màu tím còn có một cái váy ngắn màu tím làm từ vải voan mỏng.
Vô cùng thiếu vải, vô cùng xuyên thấu, tôi cảm giác cả mặt tôi đỏ bừng lên.
Hoảng loạn nhét đồ vào ngăn kéo, tôi chạy xuống bếp nấu cơm tối cho Hạng Chương, làm một bàn đồ ăn, sau khi hầm một nồi canh, tôi cảm thấy tôi không có tâm trạng làm đồ ăn, tất cả những suy nghĩ trong đầu tôi lúc này đều xoay quanh nội y, váy ngủ, và cảnh tượng trong giấc mộng đêm hôm qua…
“Tinh tinh tinh!”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, tôi vội vàng lau tay, đi ra ngoài.
“Alo, Kha Kha…”
Là mẹ chồng tôi, tôi liếm bờ môi khô cằn, cười nói: “Mẹ…”
“Kha Kha, gần đây sức khỏe sao rồi? Có động tĩnh gì không?”
“Dạ, vẫn chưa có…” Tôi chột dạ đáp, điện thoại lập tức bị cúp.
Tôi thở dài, chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Từ khi tôi và Hạng Chương đính hôn, mẹ chồng vẫn luôn hỏi tôi chuyện này, chỉ hận không thể lập tức ôm cháu nội. Sau khi kết hôn, bà càng nhấn mạnh chuyện này, mỗi ngày đều gọi điện thoại tới hỏi một lần, gần đây có vẻ như mất kiên nhẫn rồi…
Tôi và Hạng Chương từ khi kết hôn đến giờ vẫn chưa động phòng, sao có thể sinh con đây? Chỉ là chuyện xấu hổ như vậy, tôi không thể mở miệng nói với người khác được.
Tặc lưỡi một cái, tôi quyết định đi vào phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay đổi đồ nội y và váy ngủ.
Vì hạnh phúc sau này, cũng nên thử một chút, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!