“Kha Kha.”
Không biết từ lúc nào mẹ đã theo tôi vào nhà vệ sinh, giúp tôi vỗ vỗ sau lưng.
Tôi từ từ quay người lại, đứng dậy nhìn mẹ cười: “Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao, chỉ là say máy bay chút thôi. Nôn suốt dọc đường đi trên máy báy, bây giờ vẫn còn chưa đỡ hẳn.
Mẹ nghe tôi nói xong nét mặt nhẹ nhõm thở phào một hơi.
“Là say máy bay đấy hả, mẹ còn tưởng con có rồi chứ.”
“Có rồi? Có cái gì hả mẹ?” Tôi không để ý liền hỏi lại mẹ ngay.
Vừa dứt lời liền bị mẹ cốc đầu một cái: “Đồ ngốc, có rồi nghĩa là có thai rồi đó, con cũng không phải chưa từng mang thai, giờ còn giả ngốc cái gì chứ. Ban nãy nhìn con nôn tới mức kia, mẹ giật cả mình, còn tưởng con lại có thai chứ.”
“Nếu như là có thai thì đứa bé này không thể giữ được, sinh cho thằng khốn kia một đứa đã thiệt thòi lắm rồi, sinh hai đứa chẳng phải càng thiệt ư. Con còn trẻ, sau này còn phải gả chồng nữa, bên cạnh sao có thể có hai đứa thế chứ…”
Mẹ cứ thế nói triền miên không dứt, tôi nhìn theo bóng mẹ, đầu óc cứ ong ong quay cuồng.
Là tôi không nghĩ tới! Thế mà tôi lại không nghĩ ra!
Mấy ngày nay tôi nôn mấy lần, còn không phải thời kì nôn khan lúc mang thai sao? Nghĩ kĩ lại thì đã lâu chưa tới ngày đèn đỏ rồi, tôi hình như thật sự là có thai rồi?
“Kha Kha? Còn ở trong đấy làm gì? Ra đây uống chút nước ấm đi này.” Mẹ đứng ngoài cửa phòng vệ sinh gọi tôi ra.
Tôi phục hồi lại tinh thần, sau khi soi lại bản thân trong gương, liền lập tức bước nhanh ra ngoài, vẻ mặt như không có gì xảy ra.
“Kha Kha, sức khỏe con không sao chứ?” Bố vẻ mặt đầy lo lắng hỏi tôi.
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không sao, vì hôm nay lên máy bay gấp quá, con chưa ăn cơm, sau đó bị say máy bay, còn nôn suốt dọc đường. Thư kí Triệu nói để con ăn điểm tâm trên máy bay mà đồ ăn trên đó lại khó nuốt quá, ăn vào con càng nôn mạnh, nhất định là như vậy.
Tôi nói rất bình tĩnh, bố mẹ đều không nghi ngờ gì. Vì lo cho sức khỏe của tôi, bố còn bảo mẹ mau đi mua cho tôi ít cháo nóng ăn cho ấm bụng.
“Mẹ, mẹ không cần đi đâu, con tự đi ăn chút gì là được.” Tôi vội ngăn mẹ lại, nói với bố mẹ rằng tự ra nhà ăn ăn chút gì đó.
Thực ra tôi muốn ở một mình một chút, suy nghĩ kĩ càng về chuyện này.
Trấn an bố mẹ xong, tôi rời phòng bệnh, sau khi hỏi ý tá xong liền đi đến nhà ăn, gọi một bát cháo nóng từ từ ăn.
Đúng thật là có thai rồi ư?
Lúc đầu tôi còn cứ tưởng tôi có thai trước khi Hạng Chương đưa tôi tới bệnh viện, sau đó liền quên mất chuyện này, chẳng lẽ lúc đó đã thành công mang trong mình giọt máu của Cố Thanh Thiên rồi?
Nhưng mà, Cố Thanh Thiên căn bản không muốn đứa bé này!
Nghĩ tới những lời mà Cố Thanh Thiên từng nói với tôi, bỗng chốc tôi liền rùng mình, vô thức ôm lấy bụng.
Không thể để bất cứ ai biết chuyện này! Nếu như Cố Thanh Thiên biết, anh ấy nhất định sẽ tự tay bỏ đi đứa bé đó!
Nhưng tôi thật sự phải giữ đứa bé này à?
Đúng lúc không biết phải làm sao, Triệu Văn Mãnh không biết từ đâu xông ra, đi đến ngồi xuống trước mặt tôi: “Đồng Kha Kha?”
“A?!”Tôi bị anh ta dọa một trận.
“Làm cô giật mình à? Xin lỗi, bụng cô sao rồi? Còn khó chịu không?”Anh ta lo lắng hỏi.
Tôi giật thót tim, vội vàng rút tay lên bàn, cầm lấy bát cháo: “Dạ dày hơi đau một chút, ăn chút cháo sẽ khỏe ngay thôi.”
“Chỉ ăn chút cháo làm sao được? Ăn thêm chút gì đi chứ.” Triệu Văn Mãnh nói xong liền đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Tôi vội vàng cản anh ta lại: “Không, không cần đâu, một chút thôi mà, tôi sợ nếu ăn nhiều càng dễ bị nôn nữa.”
Anh ta gãi gãi đầu, ngồi xuống nói: “Đồng Kha Kha, hay là cô đi tìm bác sĩ xem thế nào, đằng nào đây cũng là bệnh viện, tiện mà cũng không mất tiền, hóa đơn đều sẽ ghi vào cho Cố tổng.”
“Không cần đâu, thật sự không cần mà.” Tôi xua tay từ chối.
Có lẽ thấy thái độ cương quyết của tôi, Triệu Văn Mãnh cũng không tiện nói thêm gì nữa, quay sang thảo luận với tôi về tình hình của bố.
“Đồng Kha Kha, bác sĩ nói bố cô năm ngày nữa sẽ có thể xuất viện.”
“Năm ngày?” Tim tôi thắt lại một nhịp, còn kịp không?
“Cố tổng đã sắp xếp chỗ ở cho hai bác, lát nữa đi cùng tôi xem chỗ đó có phù hợp hay không?” Anh ta lại nói.
Tôi ngẩn người: “Cố tổng sắp xếp chỗ ở?”
Cố Thanh Thiên chưa từng nhắc tới nên tôi hoàn toàn không biết.
Triệu Văn Mãnh gật đầu: “Đúng vậy, Cố tổng nói nhà cô phải trốn ai đó, cho nên chỗ ở trước đây không thể ở lại nữa, sắp xếp cho hai bác chỗ ở mới. Tôi cho người dọn dẹp rồi, nhưng không biết có vừa ý hai bác hay không, hay là lát nữa cô đi cùng tôi xem thế nào, có chỗ nào không ổn thì còn có thời gian sửa lại.”
Không ngờ Cố Thanh Thiên lại có thể làm chuyện như vậy, tôi rất bất ngờ, cũng rất cảm động, nhất thời không thốt lên lời.
Ăn xong, tôi quay lại nói với bố mẹ một tiếng sau đó cùng với Triệu Văn Mãnh đi xem chỗ ở kia.
Đó là một căn nhà có hai phòng khách, ba phòng ngủ, tầng một có một cái sân, dọn dẹp rất sạch sẽ, không quá sa hoa, rất phù hợp cho người lớn tuổi sinh sống. Sân không quá rộng, có thể ngồi tắm nắng, trồng mấy chậu hoa, tôi vừa nhìn đã vô cùng ưng ý.
“Thật sự rất tốt, bố mẹ tôi nhất định sẽ thích.” Tôi cảm động nói.
Triệu Văn Mãnh thở phào: “Thích là được rồi, tôi còn sợ bố mẹ cô sẽ không thích!”
Nói xong, anh ta lấy một tờ giấy từ trong cặp đưa cho tôi: “Cô xem đi, đây là hợp đồng thuê nhà mười năm, tiền đã thanh toán rồi, đoán chừng mười năm sau, người mà gia đình cô muốn tránh cũng chết rồi nhỉ.”
Là thuê, không phải mua, tôi càng hài lòng hơn, nếu như là mua, thật sự không biết tới khi nào mới có thể trả cho Cố Thanh Thiên ân tình này.
Thuê thì dễ hơn rồi, cùng lắm sau này trả góp dần dần cho anh ấy.
Đúng vậy, lúc này tôi đã có ý nghĩ rời đi, tôi muốn giữ lại đứa bé, cho nên cách duy nhất là rời xa Cố Thanh Thiên.
Nhưng trước hết vẫn phải sắp xếp ổn thỏa cho bố mẹ đã.
Tôi hít sâu một hơi, nói với Triệu Văn Mãnh: “Anh có biết tôi và gia đình đang trốn ai không?”
“Ai? Tôi có quen à?” Triệu Văn Mãnh tò mò hỏi lại.
Tôi cười: “Trốn Hạng Chương. Cho nên, việc bố mẹ tôi ở đâu nhất định phải được giữ kín, nhất định không để cho Hạng Chương biết. Triệu Văn Mãnh, Cố tổng tin anh, tôi cũng tin anh, mong anh sẽ không làm tôi thất vọng.”
Triệu Văn Mãnh nhìn tôi trân trân, nửa ngày mới đồng ý, nhưng nhìn mặt vẫn như không hiểu chuyện gì: “Cô và Hạng Chương… lại phải làm tới mức này…”
“Đâu chỉ có thế, tôi và anh ta bây giờ coi nhau như kẻ thù cũng không quá đáng. Con người anh ta… rất đáng sợ!”
Nhớ đến những chuyện mà Hạng Chương từng làm với tôi, tôi không kìm được mà rùng hết cả mình.
Không muốn nghĩ về tên Hạng Chương thêm nữa, tôi nhìn Triệu Văn Mãnh cười: “Cảm ơn anh, căn nhà này sắp xếp rất có tâm.”
“Khách sáo gì chứ, việc Cố tổng dặn dò, hoàn thành được là tốt rồi, chúng ta quay về thôi.” Triệu Văn Mãnh đưa chìa khóa cho tôi.
Tôi tưởng anh ta nói đi về là về bệnh viện, nhưng sau khi đến bệnh viện anh ta đã vội vàng muốn đưa tôi quay về Phùng Thị.
“Nhanh vậy sao? Tôi vẫn muốn ở lại vài ngày cùng bố mẹ….” Tôi nhỏ tiếng nói.
Triệu Văn Mãnh mặt khó xử: “Không được, Cố tổng nói đưa cô tới xem qua rồi phải lập tức quay về, đi nhanh về nhanh!”
“Tôi không!” Tôi mím môi lắc đầu, “Tôi khó khăn lắm mới được gặp mặt họ, tôi muốn chăm sóc họ thật tốt, đợi sau khi bố ra viện rồi sắp xếp ổn thỏa cuộc sống mới quay về.”
“Cố tổng sẽ không đồng ý.” Triệu Văn Mãnh nhíu mày nói.
Tôi vẫn kiên trì nói: “Không sao đâu, Cố tổng còn phải lo cho bạn gái, làm gì có thời gian để ý tới tôi chứ, anh cứ nói bố mẹ tôi muốn giữ tôi lại thêm vài ngày, anh ấy sẽ không nói gì đâu.”
Triệu Văn Mãnh có chút do dự, không lập tức trả lời, chỉ nói sẽ thông báo tới Cố tổng, xem anh ấy quyết định thế nào.
Tôi thấp thỏm quay lại phòng bệnh, nói với bố mẹ việc này, bố hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Kha Kha, con và vị Cố tổng kia quan hệ thế nào với nhau? Con sẽ không làm chuyện gì khiến bố thất vọng đó chứ?”
“Bố, con là loại người như thế sao? Con với thư kí Triệu trước đây đều là thư kí của Cố tổng, là con xin anh ấy giúp đỡ, mối nợ ân tình này sau này con sẽ nỗ lực làm việc để trả cho anh ấy, bố cứ yên tâm đi.” Tôi kiên quyết đáp lời.
“Thêm nữa, con dáng dấp thế này, giám đốc lớn như người ta sẽ để mắt tới con sao?”
Vốn dĩ bố vẫn có chút hoài nghi, nghe thấy tôi nói như vậy liền tin ngay.
“Nói cũng phải, ông chủ lớn như người ta, diễn viên người mẫu nào chưa từng gặp qua chứ… Vị Cố tổng đó của con đúng là có tấm lòng Bồ Tát.”
Tôi toát hết mồ hôi, gượng cười mấy tiếng, rốt cuộc trong mắt mọi người trong nhà tôi kém cỏi tới mức nào cơ chứ? Có lẽ cũng chỉ mỗi Cố Thanh Thiên mắt nhìn có vấn đề mới coi trọng tôi.
Triệu Văn Mãnh sắp xếp cho tôi một phòng trong khách sạn, tôi không muốn rời xa bố mẹ cho nên liền từ chối, anh ta không có cách nào khác đành thu xếp cho tôi ở một phòng bệnh bên cạnh.
Tối đến Cố Thanh Thiên gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi tại sao không quay về, tôi nói bố tôi ở viện lâu như vậy rồi tôi mới đến một lần, muốn ở cùng bố mẹ tới khi xuất viện.
Cố Thanh Thiên nghe xong có chút không vui, nhưng lại không bắt tôi phải lập tức quay về, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng chứng minh rằng sau khi anh có bạn gái, cũng không quá nghiêm khắc với tôi nữa rồi, cũng coi như là một chuyện tốt.
Thanh thản đợi vài ngày, dặn dò bố mẹ vài chuyện, đặc biệt là nhất định không để cho em trai tiết lộ bất cứ tin tức gì cho Hạng Chương. Sau khi bố mẹ vui vẻ chuyển tới nhà mới xong, tôi cùng Triệu Văn Mãnh mới lên đường quay về.
Lúc nôn khan trên máy bay tôi lại dùng cái cớ say máy bay để lấp liếm đi, nhưng quả thực cơ thế rất khó chịu. Về nhà tắm rửa xong liền lăn ra ngủ li bì, Cố Thanh Thiên đến từ lúc nào cũng không hề hay biết.
Đến tận lúc bị anh ấy anh đánh thức, cảm giác sự tồn tại của anh từ bên trong cơ thể, tôi mới lầm bầm hai tiếng: “Nhẹ chút…”
Anh có vẻ như đang cố tình phạt tôi, không quan tâm tôi thế nào, cứ ra vào liên hồi, khiến tôi bất ngờ tỉnh giấc.
Làm như vậy sẽ hại tới đứa bé, tôi lập tức bám lấy ngực anh: “Cố tổng, em sai rồi, xin anh hãy nhẹ chút, em thật sự rất mệt.”
“Ra ngoài một chuyến quay về đã yếu ớt như vậy rồi?!” Cố Thanh Thiên lạnh giọng giễu cợt, nhưng ngược lại rất nghe lời, bắt đầu chậm lại một chút.