“Toàn tiên sinh?” Tôi ngạc nhiên nói.
Đằng sau là tiếng kêu chém kêu giết của Nhạc Long.
Toàn Hà Đăng quay đầu nhíu mày nhìn tôi nói: “Cô Đồng à, cô bị ngu à, đến giờ mà vẫn không biết chạy cho nhanh à!”
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, nên cũng không nói gì nữa, cùng Toàn Hà Đăng chạy như điên.
Một mạch chạy đi rất xa, Toàn Hà Đăng dẫn tôi rẽ trái rẻ phải, cắt đuôi mấy người Nhạc Long rồi mới dừng lại mà thở hổn hển.
Toàn Hà Đăng khôi phục sức khỏe nhanh hơn tôi,
“Cô Đồng, cô làm gì mà chọc đến thằng khốn Nhạc Long kia chứ?”
Tôi cười khổ: “Tôi cũng không nhớ nữa, hình như lúc đó tôi uống say, nên đập hẳn cả bình rượu lên đầu anh ta.”
Toàn Hà Đăng sợ hết hồn, trừng to mắt nhìn tôi: “Cô nói gì cơ?”
Khóe miệng giật giật, tôi xấu hổ mà cười với anh ta.
Toàn Hà Đăng qua giây lát liền hoàn hồn, vỗ thật mạnh vào vai tôi: “Cô gái, giỏi đấy!”
Tôi bị anh ta vỗ mìnhi nghiêng cả người, suýt nữa là không đứng vững, Toàn Hà Đăng vội đỡ lấy tôi: “Cô không sao chứ? Khiến cô đau à?”
“Không sao.” Tôi lắc đầu nói, tò mò nhìn anh ta, “Toàn tiên sinh, anh quen Nhạc tổng à?”
“Quen! Quen quá đi ấy chứ!” Anh ta nghiến răng trả lời.
Khuôn mặt anh ta hung ác mà dữ tợn đến đáng sợ, khiến tôi có chút sợ hãi.
Toàn Hà Đăng rất nhanh liền bình tĩnh lại, sắc mặt cũng trở nên như thường, nói với tôi: “Cô Đồng, coi như nể mặt vụ cô với Nhạc Long thì tôi cũng sẽ cố hết sức giúp cô.”
“Sau này cô ráng tránh xa anh ta, nếu mà có chuyện gì, cứ đến tìm tôi, tôi không sợ anh ta!”
“Tiếc thật, sao cô không đập chết anh ta luôn cho rồi!” Cuối cùng anh ta còn tiếc nuối thở dài.
Tôi gật đầu nhưng thật ra lại chẳng để trong lòng.
Cho dù Toàn Hà Đăng có chút quan hệ, nhưng anh ta cũng chỉ là một thám tử tư, mà Nhạc Long thì có tiền có quyền, anh ta sao có thể không sợ?
Nếu không sợ, thì vừa nãy đã không kéo tôi chạy.
Mấp máy môi, tôi do dự nhìn anh ta: “Bây giờ phải làm sao?”
“Làm sao cái gì?”
“Xe đạp điện của anh…” Tôi cười ngượng ngùng với anh ta.
Anh ta giẫm chân thật mạnh một cái: “Ôi mẹ nó chứ, tôi quên béng chuyện đấy đi! Xe đạp điện của tôi!”
“Ha ha…” Tôi cười ngốc nghếch mà móc tiền từ trong túi ra, “Nếu không…anh đi mua chiếc mới đi…”
Toàn Hà Đăng nhận lấy tiền, nhét bừa vào trong túi.
“Không sao, không cần lãng phí thế, các xe đạp điện nát đấy của tôi, vứt đấy cũng chả ai them lấy, tí nữa quay lại lấy cũng được.”
Tôi gật đầu, nhìn xùng quanh: “Đây là đâu? Chúng ta quay lại thế nào?”
Toàn Hà Đăng nhìn quanh một lúc, nói với tôi: “Cái chỗ thành Bắc này chẳng có chỗ nào là tôi không biết, cô cứ yên tâm đi theo tôi.”
Nói xong, anh ta chỉ về một hướng: “Đi hướng này đi.”
Tôi vội đi theo anh ta.
Toàn Hà Đăng vừa đi vừa nhìn đồng hoọ, sau đó gọi một cú điện thoại, nói gì thì tôi cũng không hiểu, hình như là hỏi ai đó có ở đấy không.
Sau khi tắt máy, anh ta nhíu mày nói với tôi: “Cô Đồng, tôi có chút chuyện phải làm, cầm tiền cũng không tiện, cô tạm giữ đi, rồi cùng tôi đi đến đây một lát được chứ?”
“Hả?” Tôi ngẩn người.
“Không có chuyện gì đâu, cô đứng ngoài đợi tôi là được. Chủ yếu là cầm tiền giúp tôi thôi.” Anh ta ngại ngùng gãi đầu.
Tôi hiểu ngay là anh ta đang lo lắng 60 triệu này ấy mà.
Vì để khiến anh ta yên tâm nên tôi liền đồng ý.
Anh ta vội lấy tiền trong túi ra, nhét hết vào trong túi xách của tôi, sau đó dẫn tôi đi tiếp.
Đi tiếp khoảng 3, 400 mét, có một khách sạn, anh ta đứng lại nhìn một lúc rồi nói với tôi: “Cô ở đây đợi tôi, tôi lên một lúc rồi xuống.”
“Ừm.” Tôi gật đầu đồng ý.
Toàn Hà Đăng chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi vào bên trong.
Tôi chán chường mà đứng bên đường đợi anh ta, không đến 10 phút sau, có một người phụ nữ đem theo một đám người đi đến, có nam có nữ, có già có trẻ, tôi kinh ngạc nhìn bọn họ rầm rộ đi vào khách sạn.
Bọn họ vừa vào liền truyền ra tiếng cãi vã, qua một lát lại im lặng hết, tôi tò mò mà ngó vào bên trong thì thấy đám người đó đã không ở đại sảnh nữa rồi.
Lại qua một lát, tiếng ồn ào lại truyền đến, người phụ nữ và đám người cô ta mang đến đang kéo một người đàn bà trần như nhộng đi ra, vừa mắng vừa ném người đàn bà đó xuống đường.
Tôi mở to mắt mà nhìn, không thể tin được bọn họ dám làm thế, người đàn bà kia không mặc đồ mà!
Lập tức liền có rất nhiều người đi đường xúm lại vây xem, người đàn bà không mặc quần áo kiên vừa khóc cầu xin vừa cố cuộn mình để che đi cơ thể.
Tôi có chút không nhịn được mà xông qua nói: “Mấy người làm gì vậy?”
“Cứu…cứu tôi…” Người đàn bà không mặc quần áo vừa khóc vừa nói với tôi, “Cứu tôi với, báo cảnh sát đi, mau cứu tôi.”
“Cô là ai? Cô biết cô ta hả? Cô là đồng bọn của cô ta phải không?” Có người quát tôi.
Tôi ngẩn người, còn chưa kịp trả lời thì Toàn Hà Đăng đã từ đâu ra mà kéo tôi về đằng sau.
“Đây là bạn tôi, cô ấy không biết gì đâu, ngại quá, mọi người cứ tiếp tục, tôi đưa cô ấy đi ngay.”
“Không phải, bọn họ…”
Tôi vừa định nói bọn họ làm thế là sai, thì thấy bọn họ bắt đầu đánh người đàn bà kia, còn nhổ nước bọt lên mặt bà ta.
“Này, mấy người quá đáng lắm rồi đấy!” Tôi quát to.
Toàn Hà Đăng đập đầu tôi một phát rồi vội lôi tôi ra khỏi đám đông.
“Cô đừng có mà nhiều chuyện, đây là vợ người ta đến bắt kẻ thứ ba đấy!”
“Bắt kẻ thứ ba?” Tôi ngẩn người, lập tức hiểu ngay, đây là bắt gian tại trận, đưa kẻ thứ ba dạo phố thị chúng đây mà.
“Là anh báo bọn họ à?” Tôi hỏi.
Toàn Hà Đăng gật đầu: “Đúng thế! Tôi vốn làm việc này mà.”
Nghe bảo là kẻ thứ ba, chút thương hại của tôi với người đàn bà kia cũng mất sạch, tò mò hỏi: “Thế ông chồng đâu?”
“Có người canh trên lầu.”
“Sao không đưa ổng ra cho thiên hạ xem luôn?” Tôi hỏi.
Toàn Hà Đăng cười nhạo: “Cô nghĩ gì thế? Chỉ có đánh kẻ thứ ba chứ nào ai đánh chồng? Cũng không định ly hôn, dù cho có lật mặt nhau thì cũng phải chừa chút.”
“Thật không công bằng mà!” Tôi tức giận nói, “Nói gì thì nói, thằng đàn ông kia là ghê tởm nhất, đã có vợ rồi, lại còn tìm người phụ nữ khác!”
“Trên đời nào có nhiều chuyện công bằng thế, chuyện gì cũng là một người làm một người chịu thôi. Cô quản xong chuyện của mình trước đi.” Anh ta cười nói.
Tôi không hiểu: “Anh thế mà còn cười được?”
“Nhìn thấy chuyện này nhiều rồi thì cũng quen thôi.” Toàn Hà Đăng nhún vai, “Được rồi, xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi.”
Anh ta vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Thời gian không sớm nữa, tôi mời cô ăn tối.”
Tôi giật mình phát hiện trời đã sẩm lại hẳn, đúng là đã không còn sớm.
Tôi giật mình nhớ ra điện thoại của mình còn đang tắt máy, mà Cố Thanh Thiên bây giờ có còn đợi cô không?
“Tôi không ăn đâu, tôi có việc, đi trước đây!” Tôi vội nói.
“Ối! Cô Đồng! Tiền!” Toàn Hà Đăng gọi tôi lại.
Tôi dừng lại, vội vội vàng vàng lấy tiền trong túi đưa anh ta, rồi nhìn xung quanh tìm chiếc taxi rời đi.
Lúc làm những việc này tôi không để ý rằng ở không xa có một chiếc xe đang từ từ tiến đến.
Chiếc xe ấy cuối cùng dừng trước mặt tội và Toàn Hà Đăng.
“Ai thế không biết? Biết tìm chỗ dừng ghê.” Toàn Hà Đăng không vui hừ một tiếng.
“Đúng thế.” Tôi phụ thêm một câu.
Còn chưa kịp nói hết câu thì cửa kính xe mở ra, khuôn mặt của Cố Thanh Thiên xuất hiện trước mắt tôi, trong đôi mắt đen nhánh ấy, sự âm trầm như bão táp ập đến.
Tay chân tôi lạnh ngắt nhìn anh ta, rất muốn quay đầu chạy đi, nhưng thân thể gần như mất khống chế, hoàn toàn mất đi khả năng hoạt động.
“Ê, tiên sinh, anh dừng xe thế này thật quá đáng quá mà.”
Tôi nghe thấy giọng nói tức giận của Toàn Hà Đăng.
Tôi muốn giữ anh ta lại, bảo anh ta đừng nói nữa, nhưng lại không thể nói ra lời nào.
Cố Thanh Thiên không thèm nhìn anh ta, nhìn tôi chằm chằm, nói: “Lên xe!”
Cả người tôi run lên, cúi thấp đầu.
“Hai người quen nhau?” Toàn Hà Đăng quay đầu hỏi tôi.
Tôi hít thở khó khăn đến nỗi không thể trả lời được.
Toàn Hà Đăng đột nhiên kéo tôi lại rồi đứng chen giữa tôi và Cố Thanh Thiên: “Vị tiên sinh này, bạn tôi hình như không muốn gặp anh lắm, mong anh đi cho!”
“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên gọi tên tôi một cách lạnh lùng.
Tôi giật mình, đột nhiên lấy lại được năng lực hành động, tránh khỏi tay Toàn Hà Đăng, đi từ sau anh ta ra.
“Toàn tiên sinh, tôi không sao, đây là bạn tôi, tôi… tôi đi trước…” Tôi lắp bắp nói.
Toàn Hà Đăng nhíu mày nhìn tôi, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc: “Cô chắc đây là bạn cô? Tôi nhìn mặt cô như thể gặp quỷ ấy!”
Anh ta lại còn nói thế trước mặt Cố Thanh Thiên?!
Tôi hít một hơi thật sâu, vội liếc nhìn Cố Thanh Thiên, quả nhiên thấy sắc mặt anh ta lại âm trầm hơn.
“Không có! Không phải thế… đây đúng là bạn tôi. Toàn tiên sinh, tôi đi trước, có chuyện gì xin liên lạc với tôi ngay được chứ?” Tôi khẩn cầu nhìn anh ta, hy vọng anh ta bớt nói vài câu.
Toàn Hà Đăng nhìn tôi, rồi lại nhìn Cố Thanh Thiên, hơi do dự rồi mới tránh ra: “Cô Đồng, cô…”
“Tôi ổn, cảm ơn anh. Tạm biệt.” Tôi vội nói, rồi mở cửa ngồi vào trong xe.
Cửa sổ xe đóng lại, tôi vẫy tay với anh ta, xe liền chuyển bánh rời đi.
Bóng dáng của Toàn Hà Đăng dần dần khuất mất, tôi ngay ngắn ngồi im, không dám cử động.
Không khí trong xe đè nén đến độ muốn ép chết người.
Tôi trộm nhìn Cố Thanh Thiên, thấy khuôn mặt anh ta lạnh lùng nhìn phía trước, liền vội thẳng lưng, khụ một tiếng nói: “Cố tổng…”
“Câm miệng!” Cố Thanh Thiên quát.
Tôi sợ đến run lên, vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Mãi đến khi xe dừng lại trước khách sạn của Cố Thanh Thiên, anh ta cũng không nói câu nào, thấy anh ta xuống xe, tôi cũng vội mở cửa đi theo anh ta.
Đi lên tháng máy, vào phòng anh ta, cửa phòng vừa đóng lại, cánh tay tôi đã bị Cố Thanh Thiên giữ chặt.
“Đồng Kha Kha, cô giỏi thật đấy!” Anh ta nghiến răng nhìn tôi chằm chằm, nói.