Kỷ Trà Thần mím chặt môi mỏng thành một đường cong, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô. Nếu như nửa năm trước cô nói như vậy, nhất định hắn sẽ mừng rỡ như điên, nhưng hôm nay, tâm chết rồi; đối mặt với biểu diễn “Thâm tình” của cô, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng. Cô đúng là có thiên phú diễn trò.
Cho hắn đội nón xanh, cố ý tổn thương Vân Nhi, chỉ với những thứ này hắn không thể tha thứ!!!
Ninh Tự Thủy khóc càng mãnh liệt hơn, bàn tay run rẩy chủ động nắm lấy bàn tay cứng ngắc của hắn, khẩn cầu: “Thần, em van xin anh! Tin tưởng có được không, cho chúng ta một cơ hội cuối cùng. Thời gian sẽ chứng minh tấm lòng của em đối với anh, cầu xin anh!!!.”
Bởi vì thương hắn, cho nên bỏ đi tự ái mà cầu hắn, bởi vì yêu, cho nên ăn nói khép nép cầu xin sự tin tưởng nơi hắn??.
Đời này, không có người đàn ông nào có thể làm cho cô yêu đến mức điên cuồng như vậy. Đều nói, cô bé mười tám mười chín tuổi không thể nào yêu một người chân chính được, bởi vì đó sẽ là người trong lòng cô cả đời!
Bốp ——
Kỷ Trà Thần vô tình hất tay cô ra, đáy mắt lạnh lẽo tràn qua tia chán ghét, giống như ghét bỏ cô bị hủi vậy. Tiếng nói lạnh lẽo tuôn ra: “Cầu xin tôi? Cô không xứng! Ninh Tự Thủy, cô không có tư cách cầu xin tôi! Càng không tư cách vì nghiệt chủng trong bụng cô cầu xin tôi!”
Hừ lạnh một tiếng, xoay người đi. . . . . .
Ninh Tự Thủy gấp gáp, đứng lên muốn kéo ở tay áo của hắn, nhưng vừa bắt được tay áo của hắn, Kỷ Trà Thần vung tay lên, Ninh Tự Thủy ngã nhào trên đất, trong nháy mắt vẻ mặt trắng bệch. Thân thể của cô vốn đã không được tốt, sau khi bị va chạm mạnh như vậy, động đến thai nhi. Cảm giác hai đùi giữa có một cổ nhiệt lưu đang chảy xuống. . . . . .
“Thật là đau. . . . . . Đau. . . . . . Thần, em đau quá. . . . . .” Nước mắt ở trong hốc mắt tràn ra, ngước mắt cầu khẩn người đàn ông cao cao tại thượng kia. Ngón tay run rẩy níu lấy ống quần Tây của hắn, đau khổ cầu xin: “Cầu xin anh cứu em, cứu đứa bé. . . . . .”
Kỷ Trà Thần, cầu xin cứu em cùng đứa bé! Van cầu anh!
Kỷ Trà Thần cúi đầu nhìn cô khổ sở cầu xin, nhìn cô thống khổ, sàn nhà nhuộm đỏ máu tươi, khẽ cúi người xuống, muốn nâng cô lên nhưng trong đầu thoáng qua vẻ đau đớn của Vân nhi, bộ dạng kêu đau của Vân Nhi. . . . . . (Vân Nhi cái NND~ bực thằng cha này quá à! Mỗi lần vô edit muốn chửi tổ tông hắn lên! Thật là xấu hổ có người đàn ôg ngu tới mức độ này!!)
Dừng động tác , thẳng lưng lên, vô tình mở miệng: “Đau? Ninh Tự Thủy, tới tư cách kêu đau cô cũng không có.”
Bỏ lại ánh mắt lãnh khốc cùng bóng lưng, vô tình rời đi, không để Minh Tự Thủy đang giãy giụa thống khổ cùng đứa nhỏ trong bụng kia. Đó không phải là vấn đề hắn nên quan tâm ( đi chết đi~ đồ đàn ông xấu xa~)
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống. Tại sao? Tại sao em khẩn cầu như vậy… anh cũng không để ý? Tại sao???
Lòng Ninh Tự Thủy đau đớn như bị dao cắt, đau không kêu được; đó không phải nỗi đau của thân thể, mà là đáy lòng, bị người ta xé ra từng mảnh từng mảnh, vỡ hoàn toàn, cũng không liền lại được nữa. Kỷ Trà Thần, tại sao anh không tin tưởng em, không cứu em, không cho chúng ta một cơ hội cuối cùng??
Thật là đau ——
Ngón tay không còn hơi sức che bụng, cảm thấy đứa bé dần trôi đi từng chút từng chút. Con à, mẹ van cầu con đừng rời đi, đừng bỏ lại mẹ. Con à, con không thể vứt bỏ mẹ, nếu không mẹ thật không biết nên làm gì nữa.
Mùi máu tanh không ngừng lan tràn, mùi nhàn nhạt, lại nồng nặc bi thương, xua đi không được. Thất vọng cùng tuyệt vọng bao quanh, nhanh chóng bị rơi xuống vực sâu, không kéo lên được nữa
Ninh Tự Thủy chống đỡ không nổi, chậm rãi nằm xuống, ánh mắt đưa về phía cửa.
Kỷ Trà Thần, cuối cùng cũng không trở lại ! Thật không có.
Ninh Tự Thủy mở mắt, chuyện đầu tiên cô làm chính là vuốt ve bụng của mình. Cảm thấy nhô ra , lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Đứa bé không có việc gì, thật tốt quá.
“Vì đứa bé này, tình nguyện cùng Kỷ thiếu gia trở mặt, đáng giá không?” Giọng nói lạnh lung của Thuộc Vũ Hiên, sự lạnh nhạt trong mắt có chút không hiểu. Cha của đứa bé này rốt cuộc là người nào? Có thể khiến cho Ninh Tự Thủy không tiếc gì mà duy trì! Ngay cả khát vọng mãnh liệt muốn sinh đứa bé này ra? Nếu như không phải là ý chí của cô kiên định, đứa bé của cô đã sớm không giữ được.
Ninh Tự Thủy rũ mắt, nước mắt quay ngược. Nhịn không khóc, cũng không giải thích. Toàn bộ thế giới sẽ không tin tưởng cô, coi như cô giải thích đến khô cổ. Thì có giải quyết được gì?
Thấy cô trầm mặc, Thuộc Vũ Hiên cũng không tiện nói gì.”Cô đã hôn mê ba ngày, ở lại chút nữa y tá sẽ đưa đồ ăn cho cô, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Cám ơn.” Phát sốt ba ngày, không có chết, chỉ là giọng hơi khan đi, cũng coi như cô may mắn.
Sauk hi Thuộc Vũ Hiên đi khỏi không lâu có người đi tới, Ninh Tự Thủy cho là y tá, không ngẩng chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Tôi không có khẩu vị, cô để một bên đi!”
“Không ăn đồ, làm sao khỏi bệnh?” Tiếng nói thanh nhã vang lên, khiến Ninh Tự Thủy giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy hắn, không khỏi sửng sốt: “Làm sao anh biết chỗ này?”
Người đàn ông bưng chén ngồi xuống, cười rất dịu dàng. Vừa thay cô quấy cháo trắng, vừa mở miệng: “Ba ngày trước nhìn thấy cô vào bệnh viện, cho nên thừa dịp hôm nay không có ai lén đến thăm, ăn một chút sẽ tốt hơn!!.”
Ninh Tự Thủy được hắn đỡ ngồi dậy, nghi ngờ: “Anh ở gần đây?”
Người đàn ông cười không nói, đem chén nhét vào tay cô. Ánh mắt ý bảo cô ăn nhanh một chút.
Ninh Tự Thủy ăn rất chậm, ánh mắt dán trên người hắn quan sát. Trên người hắn có một loại hơi thở ôn hòa, không nhiễm một tia bụi bẩn, sạch sẽ thuần khiết; cũng không hỏi chuyện riêng của cô, cũng không hỏi thân phận của cô, trừ tên hắn không có để ý đến bất cứ thứ gì khác.
“Tôi. . . . . . Còn không biết tên anh là gì?”