Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ngõ Cụt Trong Hôn Nhân

“Ly hôn? Từ sau khi tôi quyết định cưới cô ấy, tôi đã không có ý định thả cô ấy đi. Cho dù chết, cô ấy cũng chỉ có thể chết tại Kỷ gia.” Kỷ Trà Thần giọng điệu lạnh lùng không biến đổi.

“Vậy còn Dương Lưu Vân thì sao? Thông minh như anh, chẳng lẽ không nhận ra cô bé đó có tình ý với anh chứ?” Kỷ Cẩm Sóc trực tiếp hỏi thẳng.

Lưu Vân?

Kỷ Trà Thần không khỏi nhíu mày, trong trí nhớ đó cô ta vẫn là cô gái nhỏ không hiểu biết sự đời, cần được hắn bảo vệ. Cha mẹ cô ta vì cha mẹ hắn mà chết, mặc dù cuối cùng cha mẹ hắn vẫn chết, nhưng hắn vẫn phải có trách nhiệm chăm sóc cô ta. Huống hồ, đó là một cô gái ngoan ngoãn cởi mở, hắn vẫn xem như em gái mà đối xử. Đối với tình cảm của cô ta hắn không phải là không thấy, mà chọn làm như không thấy.

“Nên cắt tuyệt thì không cắt tuyệt, cần gì phải chịu rắc rối. Nhưng mà, Dương Lưu Vân và Ninh Tự Thủy lại giống nhau đến mấy phần, không phải lúc trước anh tìm Ninh Tự Thủy là có ý…..” Kỷ Cẩm Sóc làm như vô ý nói.

Kỷ Trà Thần lại rơi vào trầm tư, Ninh Tự Thủy và Dương Lưu Vân giống nhau sao? Hắn chưa bao giờ chú ý tới điểm này.

Vì lo lắng cho túi tiền của mình, Kỷ Cẩm Sóc quyết định mang Tiểu Ngư Nhi đi du lịch nước ngoài, để tránh cô luôn nói về chuyện Ninh Tự Thủy mà cho hắn phiền toái. Chọc giận ai thì chọc, nhưng duy chỉ Kỷ Trà Thần Thần là không thể chọc vào, bởi vì hậu quả của việc chọc giận Kỷ Trà Thần, là hậu quả không ai có thể chịu đựng.

Dương Lưu Vân đối với địch ý của Tiểu Ngư Nhi, gần như làm như không thấy, vẫn tiếp tục chuyện ta ta làm, tính tình vui vẻ cởi mở khiến cho người của Kỷ gia từ trên xuống dưới đều rất quí mến, gần như đều đã quên rằng Ninh Tự Thủy mới là nữ chủ nhân của cái nhà này.

“Choang ——” Một tiếng vỡ thanh thúy kêu lên….

Kỷ Trà Thần đi tới, tròng mắt nhìn thấy Dương Lưu Vẫn đang ngã trên sàn nhà, toàn bộ sau lưng đều bị nhuộm một mảnh máu đỏ, mà Ninh Tự Thủy đứng bên cạnh, như là bị kinh sợ, rất lâu sau vẫn không hoàn hồn lại.

“Chuyện gì xảy ra?” Kỷ Trà Thần vẻ mặt khó coi.

Ninh Tự Thủy khôi phục lại nhận thức, hoảng hốt nhìn Kỷ Trà Thần không biết nên trả lời như thế nào: “Tôi…..cũng không biết chuyện gì xảy ra. Bình hoa bỗng dưng rơi xuống, Dương tiểu thư vì cứu tôi, nên mới……”

“Câm miệng.” Kỷ Trà Thần trừng mắt liếc nhìn cô, nhanh chóng ôm lấy Dương Lưu Vân, ngữ điệu quan tâm nói: “Lưu Vân, chịu đựng một chút, anh lập tức gọi Thuộc Vũ Hiên tới đây.” (van: F*ck :chair: )

Sắc mặt Dương Lưu Vân đau đớn tái nhợt, cả người tựa trong ngực Kỷ Tràn Thần run run, ngữ điệu khó khăn nói: “Đừng trách Tự Thủy, cô ấy có bầu, không sao, em không sao.”

Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lẽo quét ngang Ninh Tự Thủy, vì nghiệt chủng trong bụng cô nên Lưu Vân mới bị thương.

Ninh Tự Thủy bị ánh mắt của hắn dọa sợ đến run rẩy, cánh môi run run lại không nói ra được câu gì. Lòng tràn đầy ủy khuất cùng lo lắng, cô không cũng biết vì sao lại trở nên như vậy, cô lại càng không biết Dương Lưu Vân sẽ xả thân để cứu cô cùng đứa bé.

Dương Lưu Vân nằm trên giường Kỷ Trà Thần, nắm chặt tay hắn, vẫn không ngừng lặp lại: “Thần, không nên trách Tự Thủy…..Thật sự là không biết vì sao bình lại rơi xuống…..”

“Được, em hãy cố gắng chịu đựng.” Kỷ Trà Thần cầm lấy tay cô ta, đáy mắt xẹt, đáy mắt xẹt qua tia đau lòng. Quay đầu lại nói với Bạch Kỳ: “Bảo Thuộc Vũ Hiên trong mười phút nữa phải tới đây, nếu không ngày mai tôi sẽ đào cái bệnh viện của hắn lên.”

“Vâng” Bạch Kỳ gật đầu, ánh mắt hờ hững nhìn qua Ninh Tự Thủy đang đứng trong góc, tựa như nghi hoặc, tựa như trách cứ, tựa như thương hại.

Thuộc Vũ Hiên một đôi mắt gấu mèo mới bước vào căn phòng đã không nhịn được oán trách: “Xin anh đấy, đừng coi tôi như người giúp việc mà sai bảo được không! Không phải ai cũng giống như anh, nửa đêm không ngủ thích bị giày vò thì cũng đừng hại….”

Chữ ‘người’ còn chưa nói ra, đã bị ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Thần làm cho im bặt.

 

“Sao lại bị thương thành như vậy?” Thuộc Vũ Hiên nhíu mày lạu, động tác thành thục nhanh chóng xé áo lưng của Dương Lưu Vân ra, vải dính vào vết thương, khi vén lên thì Dương Lưu Vân không nhị được kêu lên: “Đau……”

Lông mày Kỷ Trà Thần nhíu chặt, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, thì thầm: “Nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.”

Dương Lưu Vân khẽ chớp mắt, nước mắt ướt nhẹp, đau gần như không nói ra lời, giọng khàn khàn nói: “Thần, thật sự rất đau.”

“Anh ở bên cạnh em, chịu đựng thêm chút rồi sẽ không đau nữa.” Kỷ Tràn Thần nắm tay cô ta chặt thêm, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng. Hắn chứng kiến Dương Lưu Vân từ bé đến lúc trưởng thành, mặc dù tám năm nay cô ở nước ngoài, nhưng hai người vẫn có liên lạc. Cách ứng xử của Dương Lưu Vân vô luận là từ bên ngoài hay bên trong đều rất tốt, hơn nữa cô còn đơn thuần thiện lương. Dù bản thân bị thương thành ra như vậy, vẫn còn nói tốt cho Ninh Tự Thủy.

Nghĩ tới đây, ánh mắt sắc bén hờ hững quét qua Ninh Tự Thủy.

Ninh Tự Thủy cắn môi đứng một bên, cảm thấy được Kỷ Trà Thần bài xích đối với mình, trong lòng không khỏi phát run. Bản thân cô cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, khi đi qua bình hoa, bình hoa bỗng dưng rơi xuống, khi nó chuẩn bị rơi xuống người cô thì Dương Lưu Vân xông đến đẩy cô ra, nhưng cô cũng không tránh khỏi bản thân bị va đụng bị thương. Nếu không phải cô nắm được lan can trong mấy bước lảo đảo cuối, bản thân cũng sẽ bị ngã xuống lầu. Đến bây giờ chân vẫn còn cảm giác ẩn ẩn đau.

Ngồi trên giường mình, Ninh Tự Thủy đau đớn vén váy mình lên, mắt cá chân sưng đỏ thành một khối, đau khiến cô phát run, chỉ tiếc là không ai quan tâm tới cô bị thương, cũng không có ai để ý lúc cô rời đi. Trong không gian đó, sự tồn tại của cô là dư thưa, không được hoan nghênh. Ngay cả bác sĩ Thuộc cũng chán ghét cô!

Bên trong phòng điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên lặng, vô cùng chói tai.

Ninh Tự Thủy có loại dự cảm xấu, do dự mấy giây cuối cùng vẫn là nhận nghe điện thoại, nghe được giọng nói quen thuộc mà xa lạ: “Rất oan ức phải không? Đây chính là cái giá mà cô yêu hắn. Trong lòng hắn căn bản là không có cô…..cô chỉ là một vật thay thế.”

“Không. . . . . . Không phải vậy!” Ninh Tự Thủy kích động nói lớn: “Tôi không phải vật thay thế, tôi không phải!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!