Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ngõ Cụt Trong Hôn Nhân

Quan hệ của Kỷ Trà Thần và cô đã tồi tệ đến mức không có cách nào cứu vãn, điều đáng buồn nhất chính là cô lại không có cách nào không yêu hắn, mỗi thời khắc đều nhớ đến hắn, thậm chí cảm giác đứa nhỏ trong bụng cũng đang nghĩ đến nếu không có cha, mẹ sẽ hỏng mất.

Tất cả uất ức cô chỉ có thể nuốt vào trong bụng, nhìn Dương Lưu Vân cùng Kỷ Trà Thần nói nói cười cười. Có lúc, cô nhìn thấy bóng dáng bọn họ kề sát bên nhau, thật giống một đôi yêu nhau, trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. So với cô, Dương Lưu Vân càng giống như vợ của Kỷ Trà Thần hơn, hiểu rõ sở thích của hắn, hiểu tính cách của hắn. Mà cô, ba năm ngoài cùng hắn ở trên giường, cũng chưa bao giờ hiểu những cái khác của hắn….

Hơn bốn tháng, bụng cô nhô lên tương đối rõ ràng. Kỷ Trà Thần vẫn như cũ không nhìn đến sự tồn tại của cô, vẫn cùng Dương Lưu Vân ở trong phòng nói nói chuyện cười đùa, mà cô chỉ như thứ đồ trang trí trong cái nhà này, lâu rồi cô thậm chí còn không muốn ra cửa phòng, không muốn nhìn thấy bọn họ ăn ý cùng khế hợp. Đau thương rồi cũng sẽ dần tê liệt. Hiện tại, cô chỉ muốn thuận lợi sinh đứa đứa bé này, cho nên vẫn là không nên chọc giận Kỷ Trà Thần thì tốt hơn.

Ninh Tự Thủy phục hồi lại nhận thức lúc này mới phát hiện ra đã ngồi cả một buổi chiều, bất tri bất giác cô đã vẽ xong bức họa Kỷ Trà Thần. Nhìn chính hắn trên giá vẽ, ánh mắt sắc bén, sắc mặt căng thẳng, một tư thái ngạo nghễ giống như là đang cúi xuống nhìn thế giới. Khóe môi cô nâng lên một nụ cười khổ, hắn không biết, cô thích nhất là vẽ tranh, sở trường nhất cũng là vẽ tranh. Có điều là sau khi gả cho hắn cô chưa từng chạm qua giấy vẽ, cho nên hắn không biết.

Dương Lưu Vân vẽ Kỷ Trà Thần chỉ là tựa như, nhưng Ninh Tự Thủy vẽ Kỷ Trà Thần không chỉ có tựa như, mà càng thêm giống, đem những quyến luyến đối với Kỷ Trà Thần trút xuống nét vẽ, gần như không cần yếu tố tưởng tượng, cứ như vậy tự nhiên mà vẽ ra.

“Mình đang làm gì vậy? Ghen với Dương Lưu Vân sao? Ninh Tự Thủy, mày đang ghen, thế nào bản thân không thua kém so với Dương Lưu Vân chứ……” Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua hình vẽ, nhớ nhung với thâm tình cùng tồn tại, vui mừng với khổ sở cùng dây dưa. Đôi tay lấy bức vẽ xuống, muốn xé đi, không thể cứ tiếp tục sa vào như vậy, nhưng khi tiếng xé giấy phát ra trong nháy mắt, ngón tay rốt cục lại dừng lại.

Tỉ mỉ nhìn chân dung của hắn, chung quy vẫn không bỏ được, chung quy vẫn không hạ được quyết tâm, ném hắn từ trong tim cô ra ngoài.

“Aizzz.” Thở dài một cái, đem bức họa cuộn tròn đứng lên đặt vào ngăn kéo.

Thư phòng.

“Lần trước tra được cuộc điện thoại thần bí đó là từ thành phố B gọi tới, nhưng khi tôi theo đến đó lại không tìm được bất kỳ tung tích. Đầu mối lại đứt.” Đường Diệc Nghiêu cúi đầu, hổ thẹn. Ở thế giới hắc ám Kỷ gia chiếm bảy phần, bất cứ sự việc gì hắn cũng có thể tra ra trong thời gian ngắn, đem cái người giả thần giả quỷ bắt về. Chỉ có lần này là hết cách rồi, đã lâu như vậy, lại không tra được mảy may tin tức, xem đối phương mai ẩn sâu vô cùng, không chỉ có tâm kế, mà còn có tính nhẫn nại. Bất nhiên bất hội thời gian rất lâu không có động tĩnh, giống như là đang ẩn núp trong bóng tối, tùy thời hành động.

“Tìm được mẹ Ninh Tự Thủy chưa?” Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhíu lại, đối với cái chuyện này có mấy phần bất mãn.

“Lần trước ở Anh tìm được tung tích của bà ấy, nhưng khi người của chúng ta tới thì bà ấy lại như không khí biến mất dạng, tôi…..” Đường Diệc Nghiêu còn chưa nói hết, diện thoại di động liền vang lên, áy náy nhìn Kỷ Trà Thần, lại được sự chấp nhận, lúc này mới nhận điện thoại, con mắt ngẩn ra lập tức nghiêng đầu đối với Kỷ Trà Thần nói: “Vừa rồi bên Hàn Quốc tìm được tung tích của mẹ Ninh Tự Thủy.”

 

Con mắt Kỷ Trà Thần lướt qua, bình tĩnh nói: “Cậu đích thân đi, bất cứ giá nào cũng nhất định phải đưa bà ấy bình an trở về. Nhớ, là bình an.”

“Vâng.” Đường Diệc Nghiêu cúi đầu.

Kỷ Trà Thần không khỏi xoa nhẹ mi tâm. Sau khi công ty của cha Ninh Tự Thủy bị phá sản, đeo trên lưng khoản nợ khổng lồ nhưng lại không có khả năng chi trả nên tự sát, hôm nay cô chỉ còn lại một mình mẹ. Cho dù hận cô, hận cô phản bội, nhưng trong tiềm thức vẫn không muốn cô bị tổn thương quá sâu. Ít nhất, không muốn cô một lần nữa nếm thử cảm giác khốn khổ khi mất đi người thân.

Kỷ Trà Thần đồng ý để tài xế đưa cô đến bệnh viện khám thai bình thường, nhưng chưa từng liếc nhìn cô một cái, bỏ mặc, giống như là không nhìn thấy.

Hắn không giết chết đứa nhỏ này, Ninh Tự Thủy đã rất mãn nguyện rồi, còn mong cầu xa gì nữa chứ? Nhìn hắn cùng Dương Lưu Vân tình cảm càng ngày càng tốt, nhưng lại không làm gì được, cái gì cũng không có, nhưng ít ra, cô còn đứa bé.

Cho dù là Kỷ Trà Thần không cần đứa bé này.

Tuy rằng Thuộc Vũ Hiên không thuộc khoa phụ sản, nhưng khi Ninh Tự Thủy đến, hắn vẫn là vì nể mặt Kỷ thiếu mà tới khoa này. Kể từ khi biết Kỷ thiếu không thể có con, thái độ hắn đối với Ninh Tự Thủy cũng lạnh nhạt hơn nhiều. Trước kia là vì Kỷ Trà Thần yêu chiều cô, nên cho dù cô có làm gì cũng không chấp nhặt, những người này cũng không dám bỏ cô ngoài mắt, hôm nay mắt đi tình yêu của Kỷ Trà Thần, nên Ninh Tự Thủy cô cái gì cũng không thể….. Cũng tốt, những thứ này cho tới bây giờ cô đều không quan tâm.

“Cảm ơn anh.” Con mắt Ninh Tự Thủy chân thành nhìn Thuộc Vũ Hiên, mặc dù cô biết hắn vì Kỷ Trà Thần mới đến, nhưng hắn đã từng thật tâm mà cứu cô và đứa bé, dựa vào điểm này thôi cũng phải nói cảm ơn.

“Đừng khách sáo, tôi đưa cô ra ngoài.” Thuộc Vũ Hiên giọng điệu bình thản nói.

Ninh Tự Thủy lắc đầu: “Không cần đâu, tạm biệt.”

Xoay người, rời đi.

Thuộc Vũ Hiên nhìn bóng lưng mảnh khảnh càng lúc càng xa, bất đắc dĩ thở dài, có chút thương tiếc, một cô gái tràn đầy linh khí như vậy, tại sao lại không chung thủy với Kỷ thiếu? Bằng không cô cùng với Kỷ thiếu đúng là trời sinh một cặp, làm đố kị chết bao người.

Minh Tự Thủy vừa đi qua hành lang, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: “Tiên sinh, chờ một chút.”

Người đàn ông dừng bước, con mắt ôn nhu nhìn Ninh Tự Thủy từng bước từng bước đi tới trước mặt mình, khóe miệng cười khẽ: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Ninh Tự Thủy lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay, đưa cho hắn: “Không nghĩ đến hôm nay lại gặp anh ở bệnh viện….khăn tay của anh sạch rồi, trả lại anh.”

Tròng mắt người đàn ông nhìn xuống chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ hiếm thấy, tràn ngập mùi hương bột giặt, “Tôi đã nói không cần rồi, nếu không cô cứ giữ lại mà dùng, dù sao tôi cũng chưa từng sử dụng qua.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!