Ninh Tự Thủy bị Bạch Kỳ chuyển xuống lầu, nhìn trong phòng hình như bị người giúp việc lần nữa quét dọn, mở miệng: “Trong nhà xảy ra chuyện gì đặc biệt sao?”
Bạch Kỳ mặt không chút thay đổi, giọng nói cung kính lễ độ: “Thiếu gia mời một vị khách ở lại”.
Khách? Ninh Tự Thủy không nhịn được chút tò mò và kinh ngạc. Kết hôn ba năm, Kỷ Trà Thần chưa từng muốn mời bất cứ người nào về nhà làm khách, thậm chí, ngay cả một người bạn thân thiết cũng không tới. Cô cũng không biết bạn bè của Kỷ Trà Thần, ngoại trừ Đường Diệc Nghiêu và bác sĩ Thuộc Vũ Hiên vẫn đi theo bên người hắn, người giúp việc Bạch Kỳ.
Bên ngoài chỉ biết Kỷ Trà Thần kết hôn, giấu kín vợ trong nhà, không cho bất kỳ người nào nhìn thấy tướng mạo của cô. Đã từng có tuần san tạp chí muốn đưa tin chuyện tình hắn với vợ hắn, còn chưa bắt đầu tiến hành thì trong một đêm tất cả mọi người đều biến mất. Ninh Tự Thủy cũng không hiểu tại sao hắn không muốn công khai thân phận của cô ra bên ngoài, có lẽ …….. hắn chỉ cảm thấy đùa như vậy rất vui, cho nên mới kết hôn.
Có một ngày nào đó chán ghét, ly hôn cũng sẽ không có người biết. Nghĩ tới đây, tim cô đau nhói. Biết rõ yêu người đàn ông như vậy giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong, nhưng cô không kiềm chế bị đắm chìm. Từ lúc mười sáu tuổi đến mười chín tuổi, ba năm thời gian tốt đẹp nhất, cô đều hầu ở bên cạnh hắn.
Đi tới phòng khách, nhìn thấy một công tử văn nhã ngồi trên ghế sa lon, Tròng mắt Ninh Tự Thủy ngẩn ra, hai vai khẽ run, kinh ngạc một giây, ánh mắt quét qua Kỷ Trà Thần, khóe môi hắn như ẩn như hiện nụ cười, rét lạnh thế kia.
Tề Hạo đứng lên, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người Ninh Tự Thủy, trong âm thanh không cách nào che giấu mất mác: “Tự Thủy, cám ơn cô mời tôi làm khách”.
“Tôi?” Ninh Tự Thủy mờ mịt, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần. Là hắn, nhất định là hắn đang giở trò quỷ.
Kỷ Trà Thần đứng lên, khóe miệng nâng lên nụ cười dịu dàng, đi tới trước mặt cô. Đầu ngón tay thân mật xẹt qua tóc cô rơi xuống sau tai, giọng nói ôn hòa, nghe không nhận ra bất kỳ cái gì hờn giận: “Không phải em nói muốn mời đồng nghiệp đến nhà làm khách sao? Quỷ tham ngủ. Mau tiếp đãi Tề Tiên Sinh, anh có chút chuyện phải xử lý”.
“Tôi. . . . . .”
“Tề Tiên Sinh, các người từ từ tán gẫu, tôi còn có chuyện xử lý. Xin lỗi không tiếp được rồi . . . .” Kỷ Trà Thần không nhìn cô muốn nói chuyện gì, vội vàng muốn giải thích, lễ phép gật đầu, rời đi.
Tề Hạo gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng lưng thon dài của Kỷ Trà Thần, biến mất cuối hành lang. Cuối cùng rơi vào trên người Ninh Tự Thủy, môi mỏng nở ra nụ cười đắng chát, giọng nói mất mác: “Tôi không ngờ cô đã kết hôn rồi. . . . . . Rõ ràng còn trẻ như vậy. . . . . .”
Trong lòng Ninh Tự Thủy không yên, có một loại cảm giác vô cùng xấu; Kỷ Trà Thần tại sao muốn mời Tề Hạo ở lại? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hay hắn hiểu lầm quan hệ giữa mình và Tề Hạo?
“Tự Thủy, cô thương hắn mới gả cho hắn sao?” Tề Hạo chân thành trong ánh mắt tràn đầy bức thiết.
“Hả?” Ninh Tự Thủy lấy lại tinh thần, nở nụ cười gượng gạo: “Tề Hạo, anh đi trước thôi. Hôm nay có thể là có hiểu lầm gì, mới làm phiền anh tới đây. Tôi thật xin lỗi. . . . . .”
“Không phải!” Tề Hạo ngắt lời cô, con ngươi nghiêm túc, tình cảm chân thành: “Không có hiểu lầm gì cả, tôi thích cô, Tự Thủy. Từ ngày đầu tiên cô đến phòng tranh đi làm, tôi đã thích cô”.
Ninh Tự Thủy chớp mắt, tràn đầy kinh ngạc, vội vàng cắt đứt lời của hắn nói: “Đừng nói nữa ……. Tề Hạo, đi mau!”
Bốp bốp bốp ………
Cửa cầu thang truyền đến tiếng vỗ tay giòn giã, Ninh Tự Thủy quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Trà Thần lạnh lùng, như ẩn như hiện nụ cười, đôi môi bạc tình khạc ra lời nói đầy lạnh lẽo: “Đẹp thay một đôi chim tình thâm!”
“Kỷ Trà Thần, anh nghe tôi giải thích, tôi và Tề Hạo thật không có gì . . . . . .”
“Em đang sợ sao?” Kỷ Trà Thần từng bước từng bước ép sát đi đến trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên bờ vai khẽ run của cô, ánh mắt âm u quét qua trên người người đàn ông không biết sống chết, lại dám dòm ngó thứ thuộc về hắn.
“Tôi. . . . . .”
“Kỷ tiên sinh, từ trước đến giờ anh cũng không yêu Tự Thủy! Vậy anh cần gì phải trói chặt cô ấy không thả?” Tề Hạo cắt đứt lời của Ninh Tự Thủy, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần không hề sợ hãi. Nhìn thấy hắn đi tới, Tự Thủy rất sợ hắn, người đàn ông này rất nguy hiểm, giống như một con dã thú ẩn núp, tùy lúc có thể đem người ta xé nát.
Kỷ Trà Thần giận quá mỉm cười, tao nhã ngồi trên ghế sa lon, con ngươi đen nhánh, sắc bén rất ý vị rơi vào trên người Tề Hạo, nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn Tề Tiên Sinh còn chưa biết tôi là ai”.
Tề Hạo sững sờ, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần cẩn thận quan sát một lúc, vẻ mặt rất quen, cũng không nhớ ra đã gặp qua hắn ở đâu.
“Thiếu gia của chúng tôi tên đầy đủ là Kỷ …… Trà …. Thần”. Bạch Kỳ gằn từng tiếng ba chữ cuối cùng.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Tề Hạo tái nhợt, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông tao nhã trước mắt này, trong xương lộ ra lười biếng, trong lúc vô hình có một cảm giác bị đè ép không thể kháng cự. Hắn chính là Kỷ Trà Thần trong truyền thuyết! Kỷ Trà Thần một mình nắm giữ bảy phần trong thế giới ngầm!
Kỷ Trà Thần nghiêng đầu, con ngươi ngước nhìn Ninh Tự Thủy, chậm rãi nói: “Tự Thủy, em còn nhớ rõ có một lần trên phố, có người tìm em muốn xin số liên lạc không?”
Thân thể gầy nhỏ của Ninh Tự Thủy cứng đờ, tay chân cũng toát mồ hôi lạnh. Cô chưa từng quên, cô làm sao có thể quên. Một lần đó, cũng chỉ có một tên nhóc muốn xin số điện thoại của cô, kết quả bị Kỷ Trà Thần cắt đầu lưỡi.
“Kỷ Trà Thần, tôi và hắn thật không có gì. Anh đừng dính líu người vô tội. Đứa bé trong bụng tôi từ trước đến giờ cũng không phải là của hắn! Tôi cầu xin anh bỏ qua cho hắn có được hay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!